Đêm hôm ấy, khung cảnh tại nhà hàng vô cùng hỗn loạn. Cố Hiểu Khê còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra giữa ba người họ thì Di Hòa đã lao đến, ra tay không chút khoan dung với Nhạc Thiếu Siêu. Mỗi đợt xuống tay của Di Hòa như muốn lấy mạng của người khác. Còn Nhạc Thiếu Siêu, theo bản năng cũng đánh trả anh ta. Rất nhanh sau đó, cuộc ẩu đả giữa hai người đàn ông đã thu hút đám đông. Họ vây quanh lại xem chuyện gì, nhưng chẳng ai dám vào can hai người họ. Cố Hiểu Khê thấy Uất Trì Ảnh Quân đứng bên ngoài, dáng vẻ bình tĩnh đến lạ, nhìn anh như thể không có ý định vào ngăn Di Hòa. Không thể chịu được, Cố Hiểu Khê đành phải xen vào.
Di Hòa lúc này giơ cao nắm đấm, lao thẳng về phía mặt của Nhạc Thiếu Siêu. Vì để chuyện này nhanh chóng kết thúc, Cố Hiểu Khê không nghĩ nhiều, đứng ra đỡ thay cho Nhạc Thiếu Siêu trước sự ngỡ ngàng của cả ba nam nhân. Uất Trì Ảnh Quân nhìn thấy hành động không suy nghĩ của Cố Hiểu Khê, anh không kìm được mà sợ cô bị Di Hòa làm cho bị thương nên hét lớn: " Cẩn thận. "
Cùng lúc đó, Cố Hiểu Khê tuy đứng trước nắm đấm thép của Di Hòa nhưng nét mặt không chút sợ hãi. Cô trừng mắt nhìn anh ta, ánh mắt sắc lẹm cùng với giọng nói băng lãnh khiến Di Hòa cũng phải giật tay về sau, lùi lại vài bước. " Dừng tay. " Ngay khi Cố Hiểu Khê nói dứt, dáng vẻ khí thế làm người ra phải tròn mắt nhìn rồi thấy khiếp sợ. Đám đông cũng biết điều nhanh chóng tản đi trước độ nguy hiểm của nữ nhân này. Cố Hiểu Khê hơi xoay đầu về hướng của Nhạc Thiếu Siêu, nhỏ giọng: " Không sao chứ? "
" Anh không sao. " Nghe được ba từ này từ Nhạc Thiếu Siêu, cô thở phào nhẹ nhõm.
Uất Trì Ảnh Quân bước đến chỗ Di Hòa, im lặng đứng bên cạnh. Anh cảm nhận được nộ khí của Di Hòa đang tỏa ra ngày càng dày đặc, nhưng vẫn không lên tiếng.
" Cố Hiểu Khê, chuyện nay không liên quan đến cô. Tránh ra. " Di Hòa lấy lại bình tĩnh, chẳng chút kiên dè cảnh cáo Cố Hiểu Khê. Nhìn anh ta, Cố Hiểu Khê biết được giữa ba tên nam nhân này có hận thù không hề đơn giản. Nhưng thân là vị hôn thê của Nhạc Thiếu Siêu, thấy hôn phu của mình bị đánh ngay trước mắt, cô không thể làm ngơ được.
" Chuyện liên quan đến Nhạc Thiếu Siêu cũng là liên quan đến tôi. Nếu anh muốn đánh người cũng phải nói rõ lý do đã. " Cố Hiểu Khê ngang nhiên đứng ra bảo vệ Nhạc Thiếu Siêu càng khiến Di Hòa bất mãn, Uất Trì Ảnh Quân phật lòng.
" Lý do đúng không? Vậy cô có biết thứ trên tay hắn là gì không? Là thứ ghi âm những việc quan trọng giữa tôi và Ảnh Quân lúc nãy vừa bàn với nhau. Là Nhạc Thiếu Siêu cho người theo dõi chúng tôi, tuy nhiên quá sơ ý nên để chúng tôi phát hiện. Trong lúc bỏ chạy lại đưa nó cho hắn, đúng là một hành động ngu ngốc. " Di Hòa vừa nói, trạng thái có chút kích động. Nếu như không có Uất Trì Ảnh Quân bên cạnh cũng như Cố Hiểu Khê đứng chắn thì có lẽ anh đã lao vào và tiếp tục đánh Nhạc Thiếu Siêu.
Cố Hiểu Khê thấy Di Hòa kích động như vậy, hơn nữa trong đầu anh ta lúc này ngoài nghĩ kẻ gây chuyện là Nhạc Thiếu Siêu ra thì chẳng còn ai khác. Cô biết rõ, có giải thích với Di Hòa cũng vô dụng, trong khi Uất Trì Ảnh Quân có vẻ điềm tĩnh hơn thì tại sao lại không nói với anh.
" Ảnh Quân, tôi tin chắc trong chuyện này có hiểu lầm. Nếu anh tin tôi, tôi nhất định tìm ra kẻ đứng sau chuyện này. " Cố Hiểu Khê nói dứt, cô kéo tay Nhạc Thiếu Siêu cùng mình rời đi. Cả hai còn chưa vào được thang máy, Di Hòa lập tức chặn lại. Anh nhìn cô đầy sát khí, ánh mắt và giọng điệu không nhượng bộ cho chuyện này: " Cố Hiểu Khê, cô có thể đi nhưng hắn thì không. "
" Tôi đi thì Nhạc Thiếu Siêu cũng phải đi. " Cô cũng không chút sợ hãi, đanh giọng đáp trả.
" Cố Hiểu Khê, cô nghĩ chuyện có kẻ ghi âm chúng tôi và chuyện Nhạc Thiếu Siêu đến đây là trùng hợp sao? Rõ ràng là hắn bày trò. " Di Hòa càng nói, giọng không kiềm chế được mà ngày càng lớn tiếng, quát Cố Hiểu Khê. Trong lúc đó, cô vẫn giữ bình tĩnh và quan điểm của mình về Nhạc Thiếu Siêu, không nhanh không chậm đáp lại: " Tôi tin tưởng anh ấy. "
Chính hai từ " tin tưởng " này của Cố Hiểu Khê, Nhạc Thiếu Siêu nghe xong liền ấm lòng. Ngược lại, Di Hòa ngày càng mất kiềm chế, Uất Trì Ảnh Quân cũng thấy ghen ghét.
" Dựa vào cái gì cô muốn dẫn hắn đi? Dựa vào đâu cô tin hắn? "
" Dựa vào Nhạc Thiếu Siêu là vị hôn phu của tôi, được chưa? " Cố Hiểu Khê cứng rắn đáp trả khiến cả ba người họ đều sững sốt, đặc biệt là Nhạc Thiếu Siêu. Anh cũng không ngờ sẽ có ngày ba từ " vị hôn phu " này được chính miệng Cố Hiểu Khê tuyên bố với người khác.
" Cô... " Di Hòa còn chưa nói hết những lời căm phẫn của mình, Uất Trì Ảnh Quân lúc này cất giọng khàn đục: " Được rồi. " Anh nói tiếp: " Con chip trên tay hắn chỉ là đồ giả thôi. Lúc bị chúng ta phát hiện, tôi đã đánh tráo rồi. " Anh điềm đạm thuật lại, ánh mắt nhìn một lượt hai nam một nữ kia, đặt biệt chăm chăm vào Cố Hiểu Khê. Uất Trì Ảnh Quân nhìn Di Hòa với ánh mắt trấn an, với Cố Hiểu Khê bằng ánh mắt điềm đạm nhưng đến khi đối diện với Nhạc Thiếu Siêu, ánh mắt của anh lập tức biến thành đại bàng nhìn kẻ thù.
Mọi chuyện sẽ trở nên bình thường, không khí cũng trở nên bình lặng nếu như Nhạc Thiếu Siêu không lên tiếng yêu cầu Di Hòa: " Nếu mọi chuyện chỉ là hiểu lầm, tôi cũng cần Di lão đại nói một tiếng xin lỗi. "
" Mày xứng? " Di Hòa nói ra hai từ đơn giản, sau đó cùng Uất Trì Ảnh Quân vào thang máy rồi rời khỏi nhà hàng. Khi anh bước đi, vai cũng đập thật mạnh vào người Nhạc Thiếu Siêu như dằn mặt anh ta.
Khi chỉ còn có hai người, Cố Hiểu Khê mới quay người nhìn Nhạc Thiếu Siêu. Lúc nãy nhìn không kỹ, bây giờ mới thấy vết thương mà Di Hòa để lại không hề nhẹ. Cố Hiểu Khê lập tức kéo Nhạc Thiếu Siêu rời nhà hàng. " Hiểu Khê, anh đã đặt bàn ở trên rồi. "
" Anh vẫn còn hứng thú để ăn? " Cố Hiểu Khê quay sang, hỏi Nhạc Thiếu Siêu, giọng không giấu được sự nặng nề.
" Nhưng không phải em đang đói sao? "
" Đúng vậy, nhưng không có hứng để ăn nữa."
" Vậy em muốn đi đâu? " Cố Hiểu Khê lập tức đáp: " Đến nhà Hoàng Mễ, nhờ bà ấy xử lý vết thương cho anh. "
Cùng lúc đó, Uất Trì Ảnh Quân và Di Hòa đang đi vào một bến tàu cũ. Suốt quãng đường đi, một chút ánh sáng cũng không có. Trước mặt hai người là một nhà kho bỏ hoang, tuy vậy bên trong lại có chút ánh sáng.
Hắc Lang và Bạch Lang vừa nhìn thấy Uất Trì Ảnh Quân và Di Hòa, lập tức cúi người, giọng đầy cung kính: " Lão đại, Di lão đại. " Kẻ quỳ ở giữa Hắc Lang và Bạch Lang không ai khác chính là kẻ ghi âm trộm lúc nãy. Hắn chưa chạy được bao xa đã bị Hắc Lang và Bạch Lang tóm được một cách nhẹ nhàng.
" Nói! Là ai ra lệnh cho mày? " Uất Trì Ảnh Quân nhìn hắn bằng cặp mắt sắc lạnh, giọng như vừa từ địa ngục lên. Tuy hắn vô cùng sợ hãi, nhưng chỉ luôn miệng cầu xin: " Xin Uất Trì lão đại tha mạng! xin Di lão đại tha mạng! "
Tên ghi âm trộm vừa luôn miệng xin tha, lúc này ở giữa trán hắn xuất hiện một dấu chấm tròn màu đỏ. " Pằng ". Một viên đạn từ phía đối diện của ngôi nhà xuyên qua trán hắn khiến hắn chết ngay tại chỗ. Di Hòa cùng với Hắc Lang và Bạch Lang không ngờ kẻ đứng sau chuyện này lại lớn gan lớn mật đến vậy. Riêng Uất Trì Ảnh Quân, anh vô cùng phẫn nộ khi có kẻ dám ra tay trước mặt anh.
Hiện trường được Bạch Lang xử lý, Hắc Lang đi điều tra kẻ giết tên ghi âm trộm, Uất Trì Ảnh Quân cùng với Di Hòa quay trở lại xe. Trên xe, Di Hòa hỏi Uất Trì Ảnh Quân, giọng như đang tra hỏi: " Cậu sớm biết Cố Hiểu Khê là hôn thê của Nhạc Thiếu Siêu? " Uất Trì Ảnh Quân dáng vẻ trầm ngâm, đáp ngắn gọn một tiếng, ừm.
" Hai người đó là cùng một giuộc với nhau, cậu vẫn muốn qua lại với Cố Hiểu Khê? " Không nghe anh đáp lời, Di Hòa tiếp tục nói lời lẽ có ý đả kích: " Uất Trì Ảnh Quân, lẽ nào cậu đã quên Nhạc Thiếu Siêu đã... " Còn chưa nói hết, Uất Trì Ảnh Quân lập tức chen ngang: " Tôi đương nhiên không quên, cả đời này tôi cũng sẽ không quên. " Anh quay sang nhìn Di Hòa một cái sắc lẹm, nở nụ cười giảo hoạt, nói tiếp: " Nhưng sẽ rất thú vị nếu tôi dùng Cố Hiểu Khê để trả thù Nhạc Thiếu Siêu. "