Trong căn phòng ngủ rộng lớn, Cố Hiểu Khê đơn độc nằm trên giường. Đang say sưa trong giấc ngủ, bỗng chốc nét mặt cô cau lại tràn ngập vẻ sợ hãi, bàn tay siết lấy chiếc chăn đang đắp, toàn thân bắt đầu co giật nhẹ như gặp ác mộng.
" Không muốn... " Hiểu Khê hét lên một tiếng rồi mở trừng đôi mắt như thể muốn thoát khỏi ác mộng vừa rồi. Mất một lúc để định thần lại, giấc mơ lúc nãy quá đỗi chân thật khiến cô vẫn còn run bần bật. Ngó qua cửa sổ cách đó một đoạn, cô thấy ánh nắng đã chíu vào, tiếng chim hót ngày càng gần hơn. Nghĩ lại thì, khung cảnh nơi đây cũng quen mắt thật. Hiểu Khê lần nữa đảo mắt thì phát hiện đây không phải nhà cô. Nhìn kỹ kiến trúc của căn phòng, cô càng xác định mình đang ở biệt thự của Uất Trì Ảnh Quân.
Vậy những gì cô trải qua vào tối qua không phải là mơ!
Cố Hiểu Khê rời khỏi giường. Giờ thì toàn thân cô chẳng còn tí sức lực nào, cả người đều đau mỏi. Tuy vậy, cô vẫn cảm thấy có gì đó không đúng. Nhìn xuống phần dưới mới phát hiện chiếc váy đêm qua của mình giờ được thay bằng bộ váy ngủ màu kem gợi cảm, nhã nhặn. Ánh mắt cô trở nên đờ đẫn như không tin mọi chuyện đã xảy ra với mình. Ngay lúc đó, từ bên ngoài truyền vào tiếng gõ cửa, tiếng người làm của Uất Trì Ảnh Quân vang lên làm đứt dòng suy nghĩ của Hiểu Khê:
" Cố gia, lão đại đã chuẩn bị đồ mặc cho Người. Ngài ấy dặn Người thay y phục xong hãy xuống ăn sáng.
Nếu không có gì căn dặn, tôi sẽ ở bên ngoài đợi Người. "
Người làm nói xong nhưng không nghe tiếng Cố Hiểu Khê đáp lại, cô ta đành ngoan ngoãn ở ngoài chờ lệnh.
Từ phòng tắm bước ra, Cố Hiểu Khê mặc áo choàng tắm và đi đến tủ quần áo được Uất Trì Ảnh Quân chuẩn bị sẵn. Mở ra rồi nhìn một lượt, gương mặt cô trong giây lát đã tràn ngập phẫn nộ và sát khí. Một tiếng " Rầm " lớn vang lên từ bên trong, người làm lúc này cũng bị tiếng động kia làm cho giật mình, đưa mắt nhìn cánh cửa phòng vẫn đang đóng chặt, không biết chuyện gì xảy ra bên trong. Còn chưa lên tiếng, cô ta đã nghe tiếng Cố Hiểu Khê lớn giọng gọi.
" Người đâu? "
" Cố gia có gì sai bảo? " Người làm thận trọng đáp lại.
" Cô vào đây. "
Cửa phòng vừa mở ra, cô thấy Cố Hiểu Khê vẫn mặc áo choàng tắm, cau chặt mày ngồi chéo chân trên giường, tay khoanh trước ngực, giọng điệu cáu giận: " Tại sao trong đây chỉ có váy? "
Trước ánh mắt lạnh thấu xương của Hiểu Khê, người làm dù khiếp sợ tột độ nhưng vẫn thận trọng hỏi: " Cố gia, Người không thích những chiếc váy đó sao? "
" Tôi không thích. Cô giúp tôi chuẩn bị một bộ vest hoặc suit đi. "
" Nhưng những chiếc váy đó được lão đại cho nhà thiết kế may theo số đo và thiết kế riêng cho Người. "
" Thì sao? May riêng cho tôi thì tôi phải mặc? " Trước ánh mắt sắc lẹm như thể muốn giết người của Hiểu Khê, người làm liền run sợ, theo bản năng mà lùi về phía sau vài bước. Cô ta sợ người phụ nữ trước mặt này, càng sợ lão đại của mình.
" Cố gia, không có sự đồng ý của lão đại, tôi không dám. " Lời yêu cầu của Hiểu Khê khiến cô ấy bối rối cúi gầm mặt, đáp bằng một giọng cố ý mới nghe rõ.
Cố Hiểu Khê nhìn thấy cô người làm khó xử, cô thở dài một hơi: " Không có vest hoặc suit thì tôi không mặc, cô ra ngoài đi. "
Người làm vừa cẩn thận đóng cửa, ngay sau đó đã chạy xuống dưới nhà, liên lạc với Hắc Lang. Cậu ấy vừa nhấc máy trả lời, cô ta lại như gặp được ân nhân cứu mạng, nói khiến đối phương không kịp nghe.
" Hắc Lang đại ca, Cố gia thức rồi. Cô ấy có lời muốn nhắn với lão đại. "
" Được, tôi sẽ đưa máy cho Ngài ấy. " Hắc Lang vừa nói dứt, cậu ấy tôn kính truyền điện thoại cho Uất Trì Ảnh Quân. " Lão đại, Cố gia có lời muốn nhắn. " Nghe nhắc đến ai kia, anh giật lấy điện thoại, gấp gáp tra hỏi: " Cô ấy nhắn gì? "
" Lão đại, Cố gia nói rằng cô ấy sẽ không mặc những chiếc váy Ngài đã chuẩn bị. Cô ấy muốn tôi chuẩn bị vest hoặc suit. "
" Nói với cô ấy, chỉ có váy thôi. Nếu không thích thì không cần mặc nữa. " Ảnh Quân giọng điệu hung dữ.
Cố Hiểu Khê lúc này vẫn không hề chuyển ý mà mặc những chiếc váy kia. Trước giờ cô ghét nhất là mặc váy. Hôm qua gặp Uất Trì Ảnh Quân chính là ngoại lệ, nào ngờ trúng phải quỷ kế của anh. Còn Uất Trì Ảnh Quân, vì muốn chiêm ngưỡng Hiểu Khê mặc váy mà tốn không ít tâm tư.
" Cô ấy đã ăn sáng chưa? "
" Dạ chưa. "
" Kêu cô ấy ăn sáng xong thì ở trong phòng đợi tôi, một tiếng nữa tôi sẽ về tới. " Ảnh Quân nhịp chân nhẹ nhàng, nghe người làm bẩm lại liền dừng ngay hành động, căn dặn kĩ càng.
" Dạ. " Người làm nghe rõ mệnh lệnh, đợi Uất Trì Ảnh Quân gác máy mới dám lên phòng nhắn lại với Cố Hiểu Khê.
Khi cô ấy đứng trước phòng, như thường lệ sẽ gõ cửa và nghe tiếng lạnh lùng của Hiểu Khê vọng ra.
" Chuyện gì? "
" Cố gia, bửa sáng đã chuẩn bị xong. Một tiếng nữa lão đại sẽ về tới. "
Cố Hiểu Khê thầm nghĩ, ở trong phòng mãi cũng chẳng phải cách, cô sẽ đi xuống dưới xem thế nào. Vừa bước ra khỏi phòng, người làm không ngờ Hiểu Khê lại kiên quyết không động đến một chiếc váy nào trong số những chiếc váy mà lão đại họ chuẩn bị.
" Cố gia, Người định mặc thế này xuống dưới? " Cô ấy nhìn một lượt bằng ánh mắt đánh giá, ngơ ngác hỏi.
" Không thì sao? " Một người dám nói dám làm như Cố Hiểu Khê, ngại gì cái nhìn của người đời.
Vừa ăn sáng xong, Hiểu Khê chưa kịp bước chân ra khỏi cửa đã bị Bạch Lang cùng với một vài thuộc hạ của Uất Trì Ảnh Quân chặn lại: " Các cậu làm gì vậy? " Đôi mắt cô toát lên vài phần sát khí, đè thấp giọng.
" Cố gia, không có lệnh của lão đại, Người không thể ra khỏi biệt thự. "
Người làm thấy tình hình có chút không ổn, lập tức đã chạy đến, nhỏ giọng nói với Cố Hiểu Khê: " Cố gia, lão đại dặn Người ăn xong hãy lên phòng đợi Ngài ấy về. "
Thật không ngờ Cố Hiểu Khê nghe xong đã giận tím mặt, cười lên một tiếng đầy khó chịu: " Cưỡng hiếp tôi xong thì giam tôi ở đây, Uất Trì Ảnh Quân thật sự muốn bao nuôi tôi sao? Hắn ta thấy tôi giống đám nữ nhân từng bên cạnh hắn lắm hả? "
Bạch Lang cùng người của Hoàng Long thấy Cố Hiểu Khê tức giận, ai cũng đổ mồ hôi hột, không dám lên tiếng.
" Hắn dám coi thường tôi, vậy ngay bây giờ tôi sẽ cho hắn thấy bản lĩnh của tôi. "
Cố Hiểu Khê hướng đến chỗ mấy cái bình cổ quý giá của Uất Trì Ảnh Quân, điên cuồng hất chúng xuống. " Xoảng ", những chiếc bình cổ quý giá cứ thế từ trên tay Hiểu Khê rơi xuống đất vỡ tan tành! Âm thanh trong trẻo này khiến nhiều người có mặt chứng kiến đều sởn cả da gà, nhưng dù gan có lớn họ cũng chẳng dám chạy vào can thiệp.
" Uất Trì Ảnh Quân dám giam tôi ở đây, vậy tôi sẽ phá nát nơi này của anh ta, xem anh ta có hối hận hay không? "
Cố Hiểu Khê nói dứt, tay đã cầm đến một chiếc bình sứ men ngọc. Bạch Lang và nhiều người ở đó nhìn thấy, ai cũng hoảng hồn, lên tiếng khuyên ngăn: " Cố gia, xin cô hãy bình tĩnh, mau bỏ chiếc bình ấy xuống. "
Bạch Lang khi ấy cũng giải thích thêm: " Cố gia, lão đại rất thích chiếc bình đó. "
" Vậy sao? Thứ hắn ta thích thì tôi càng muốn hủy. " Cố Hiểu Khê liếc nhìn chiếc bình trong tay mình, nhìn sơ qua cũng biết là đồ cổ có giá trị không hề nhỏ, sau đó nhếch môi cười.
Dứt lời, một tiếng " xoảng " thật lớn vang lên, chiếc bình trong tay Cố Hiểu Khê lúc này đang nằm dưới sàn, vỡ thành nhiều mảnh. Đám người lúc này ai cũng xanh mặt. Lúc trước vì có người vô ý suýt chút làm vỡ chiếc bình này đã bị Uất Trì Ảnh Quân mang vào nhà lao trừng phạt. Đến lúc trở về thì thương tích đầy mình. Hôm nay Cố Hiểu Khê bỏ qua lời khuyên ngăn của họ, trực tiếp đập bể nó, vậy chẳng khác nào tự tìm đường chết.
Đồ trong biệt thự đều bị Cố Hiểu Khê đập hết, người cũng thấy mệt nên đã trở về phòng nghỉ ngơi. Vừa bước đi, trên mặt cô để lộ nét cười thoải mái. Nhưng chỉ vừa vào phòng, Hiểu Khê biết bản thân không thể nào ở đây thêm một giây phút nào nữa, cô bắt đầu tính kế trốn ra ngoài.