Di Hòa đứng ngay đó, nghe Cố Hiểu Khê cao giọng kiêu ngạo hỏi cũng không tránh khỏi ngạc nhiên. Anh không ngờ lại có người đứng trước mặt Uất Trì Ảnh Quân tỏ ra kiêu ngạo như vậy. Di Hòa càng bất ngờ hơn khi Uất Trì Ảnh Quân vừa nhìn thấy Cố Hiểu Khê đã mỉm cười say mê.
Anh tự hỏi, chẳng lẽ đây là người mà Uất Trì Ảnh Quân tìm kiếm?
Thấy Uất Trì Ảnh Quân không đáp lời Cố Hiểu Khê, nhưng không ngừng nhìn cô bằng ánh mắt say đắm. Trần Điềm Điềm đứng phía sau, lúc này liền bất bình, lên tiếng thay Cố Hiểu Khê. Cô lịch sự, nhẹ nhàng nhắc nhở anh: " Vị tiên sinh này, anh có biết nhìn người khác như vậy là bất lịch sự không? "
Chủ nhân kiêu ngạo, thuộc hạ cũng không kém. Di Hòa nghĩ xong liền kéo Uất Trì Ảnh Quân đi, không quên bào chữa thay anh: " Xin lỗi, chỉ là lần đầu cậu ta nhìn thấy người đẹp như vậy thôi. "
Cố Hiểu Khê còn suýt bị Di Hòa chọc cho cười. Trước khi hai người bọn họ rời khỏi quán bar, cô lên tiếng đầy mỉa mai, còn cố ý nói cho cả hai nghe: " Kiểu làm quen này đã xưa lắm rồi. "
Cô vừa nói xong thì bỏ đi chỗ khác. Trần Điềm Điềm lập tức quay người, bước theo sau Cố Hiểu Khê.
Di Hòa nhìn Uất Trì Ảnh Quân, lại thấy anh chăm chú nhìn theo bóng lưng của Cố Hiểu Khê, chưa từng rời mắt. Lòng anh thầm mong Uất Trì Ảnh Quân đừng động lòng trước nữ nhân kiêu ngạo này.
Khi cả hai bước ra khỏi quán bar, Di Hòa đang đi song song với Uất Trì Ảnh Quân thì đột ngột đứng lại. Anh không kiềm chế được, lập tức mở miệng hỏi Uất Trì Ảnh Quân.
" Đừng nói với tôi, người cậu tìm là cô ta. "
" Là cô ta thì sao? " Uất Trì Ảnh Quân quay sang nhìn gương mặt khó chịu của Di Hòa, điềm nhiên hỏi ngược lại. Di Hòa nhăn mặt, tỏ rõ thái độ không thích của mình dành cho Cố Hiểu Khê. Nhớ lại dáng vẻ vừa rồi của Cố Hiểu Khê càng làm anh thêm phần khó chịu.
" Quá kiêu ngạo. " Di Hòa vừa nói vừa lắc đầu, cứ như đang giúp Uất Trì Ảnh Quân xem chọn nữ nhân.
" Tôi chính là thích sự kiêu ngạo của cô ấy. Tôi không thích phụ nữ quá ngoan ngoãn, như vậy sẽ rất nhàm chán. "
Uất Trì Ảnh Quân vừa nói dứt thì đưa mắt nhìn Di Hòa, rồi lại quay đầu hướng vào bên trong quán bar như đang tìm kiếm bóng hồng lúc nãy. Có lẽ do chơi với nhau nhiều năm nên Di Hòa ngay lập tức đã hiểu ý.
Người như Uất Trì Ảnh Quân không dễ động lòng với ai cả. Người anh để ý cũng không hẳn là anh thích, chỉ đơn giản là hứng thú thoáng qua. Còn điều khiến Cố Hiểu Khê có thể dễ dàng gây hứng thú cho Uất Trì Ảnh Quân chính là sự bí ẩn và kiêu ngạo của cô.
Nữ nhân muốn bên cạnh Uất Trì Ảnh Quân không thiếu, nhưng bên cạnh anh lâu dài lại chưa từng có người nào. Tuy vậy, Uất Trì Ảnh Quân lại có một nữ thuộc hạ làm việc nhiều năm tên là Tống Phù Ngọc. Cô ta cùng với Hắc Lang, Bạch Lang là ba thuộc hạ thân tín của Uất Trì Ảnh Quân. Đó cũng có thể xem là nữ nhân duy nhất ở bên cạnh anh lâu dài.
Trên chiếc Lamborghini của mình, Uất Trì Ảnh Quân nhận được điện thoại của Hắc Lang gọi đến. Ngón tay vừa chạm vào màn hình điện thoại, Hắc Lang ngay lập tức báo cáo.
" Lão đại, Bạch Lang và Phù Ngọc đã trở về. "
" Tốt. Nói hai người họ ngày mai đến gặp tôi. "
Trong giọng nói của Uất Trì Ảnh Quân khó để người khác biết được tâm trạng của anh thế nào. Đến cả những thuộc hạ thân cận lâu năm cũng không nghĩ ra được.
" Còn chuyện gì nữa? "
" Thuộc hạ đã điều tra được người mà lão đại muốn tìm. " Hắc Lang vừa nói dứt, gương mặt lúc nghe điện thoại không khỏi ngạc nhiên. Anh không nghe lầm chứ? Lão đại vừa cười lên một tiếng. Tuy tiếng cười phát ra rất nhỏ nhưng do xung quanh quá đỗi yên tĩnh nên có thể nghe rất rõ giọng cười của Uất Trì Ảnh Quân.
" Về Bán Hải đợi tôi. "
" Rõ! "
Cuộc gọi vừa kết thúc, Uất Trì Ảnh Quân ngay lập tức tăng tốc trở về Bán Hải. Hai chiếc xe của vệ sĩ phía sau thấy vậy cũng tăng tốc theo.
Cả Bán Hải này là địa bàn của riêng Uất Trì Ảnh Quân nên ngôi nhà cũng chiếm rất nhiều khu đất. Uất Trì Ảnh Quân bước vào tòa lâu đài có kiến trúc Pháp cổ điển. Nơi này vô cùng xinh đẹp nhưng lại mang một màu u ám. Từ màu sơn cho đến vật trang trí đều mang những gam màu tối. Nơi này, trước nay chưa từng được chiếu sáng. Uất Trì Ảnh Quân chính là thích sự u ám của nó.
Hắc Lang vừa vào nhà, thấy Uất Trì Ảnh Quân ngồi đợi trên ghế, anh liền cung kính cúi chào rồi đưa cho Uất Trì Ảnh Quân thứ anh cần.
" Lão đại, đây là những gì thuộc hạ đã tra được trong mấy ngày vừa qua. Nhà họ Cố có hai người con gái, một người tên là Cố Hiểu Khê, người còn lại tên là Cố Khuynh Nhược. "
" Vậy người được mọi người gọi là " Cố đại tiểu thư " là người nào? "
" Là Cố Hiểu Khê. " Uất Trì Ảnh Quân vừa nghe tên, trong đầu không ngừng khắc ghi cái tên này. Sau đó, bất giác lại mỉm cười. Tên này tuy dễ nghe nhưng lại không đại trà. Anh nghiêm nghị, tiếp tục hỏi Hắc Lang: " Có tra được gì về cô ta không? "
Hắc Lang lúc này có hơi ấp úng: " Dạ, vị Cố đại tiểu thư này trở về đây được bảy năm. Chỉ trong bảy năm có thể giúp Cố thị đứng đầu trong nước. Bản thân cô ta cũng rất có sức ảnh hưởng đến mọi người. "
Tuy dành ra nhiều ngày điều tra về Cố Hiểu Khê, nhưng vì tư liệu không nhiều nên Hắc Lang cảm thấy hổ thẹn trước sự tín nhiệm của Uất Trì Ảnh Quân. Đến Uất Trì Ảnh Quân nghe xong cũng cảm thấy thú vị.
" Chỉ tra được bấy nhiêu thôi sao? "
" Dạ phải. Là thuộc hạ vô dụng, xin lão đại cứ trách phạt. "
Hắc Lang vừa hô dứt liền khuỵu một chân xuống trước Uất Trì Ảnh Quân, tự hổ thẹn nên khong dám ngẩng đầu.
" Đứng lên đi. Tư liệu cô ta ít thì liên quan gì đến cậu chứ. "
Uất Trì Ảnh Quân cũng hiểu điều này. Tuy anh đã tra thân thế của không ít người, nhưng chỉ có Cố Hiểu Khê là bí ẩn đến vậy.
" Vậy có điều tra được khoảng thời gian trước khi cô ta quay về không? "
" Thuộc hạ đã tra, nhưng không có bất cứ thông tin nào. "
Người phụ nữ này cũng thú vị thật! Lúc tra lại không tra ra, lúc muốn gặp lại khó hơn lên trời.