Nhắc đến lý do Cố Hiểu Khê quay trở về Trung Quốc, cô đưa mắt nhìn xa xăm, mặt như nhớ lại quá khứ.
Bảy năm trước...
Trong một lần đưa Huyền Minh Thiên đến gặp đối tác, lúc cả hai vào hầm gửi xe để quay trở về căn cứ thì phát hiện có đám người theo dõi. Cố Hiểu Khê không chút hoang mang, đi sát bên cạnh ông và nói nhỏ: " Lão đại, Ngài cứ đi trước, thuộc hạ sẽ đối phó với chúng. " Cô khi ấy đã được huấn luyện chuyên nghiệp nhiều năm nên khi gặp những tình huống thế này có thể dễ dàng giải quyết trong thời gian ngắn.
Huyền Minh Thiên nhìn dáng vẻ tràn đầy tự tin của Cố Hiểu Khê, ông gật đầu đồng ý cũng không quên nhắc nhở: " Vậy cô cẩn thận. "
Bọn người kia thấy Huyền Minh Thiên bỏ đi trước, còn Cố Hiểu Khê bỗng dưng đứng lại, quay đầu về phía chúng, cao ngạo nói: " Ra đây hết đi. "
Một đám hơn năm người nghe vậy liền xuất hiện, trên tay ai cũng cầm những cây mã tấu với phần lưỡi sắc, đồng lại hướng về phía Cố Hiểu Khê. Từ phía sau, cô lấy ra hai cây gậy baton, sau đó đi lên, bắt đầu trận đánh nhau với chúng. Trong lúc không để ý, một tên ở phía sau vung mã tấu lên, nhưng may thay Huyền Minh Thiên xuất hiện kịp lúc và giơ chân đá khiến hắn văng ra xa.
" Lão đại, sao Ngài vẫn chưa đi? " Cố Hiểu Khê khi ấy nhìn thấy Huyền Minh Thiên, thần sắc cô khẩn trương.
" Nếu tôi bỏ đi thì còn xứng là người đứng đầu Aryeh sao? " Thấy cô chau mày, Huyền Minh Thiên nhanh chóng trấn an: " Yên tâm đi, người của ta đang đến. "
Vừa nói dứt, từ đằng xa một chiếc xe màu đen với tốc độ điên cuồng đang lao đến.
" Vừa nhắc đã đến rồi. "
Huyền Minh Thiên nói dứt, một viên đạn chợt bay ra từ bọn người kia, nhưng may mắn không trúng hai người.
" Hắn có súng. "
Chiếc xe chạy đến ngày một gần, nhưng tên kia lại không ngừng xả súng khiến Cố Hiểu Khê bất an. Còn chưa biết nên làm gì tiếp theo, Huyền Minh Thiên kéo cô núp dưới thân những chiếc xe khác. Lúc này, trong đầu Cố Hiểu Khê nảy ra một suy nghĩ. Cô nhẹ nhàng gỡ tay Huyền Minh Thiên đang nắm lấy mình, lời nói từ tốn mà đanh thép.
" Lão đại, Ngài chạy trước đi, thuộc hạ sẽ yểm trợ cho Ngài. "
Cùng lúc đó Cố Hiểu Khê quay người, hướng về phía bọn người kia để chúng nhắm vào mình.
" Melanie, mau theo tôi. " Huyền Minh Thiên nhìn thấy hành động nguy hiểm của cô thì hét lớn.
" Lão đại, Ngài đừng lo cho thuộc hạ. "
Huyền Minh Thiên được thuộc hạ hộ tống vào xe, nhưng vì không muốn Cố Hiểu Khê phải bỏ mạng ở đây, ông bất đắc dĩ thốt lên:
" Tôi đã hứa với mẹ cô sẽ chăm sóc tốt cho cô. Nếu để bà ấy biết cô bị thương nhất định sẽ trách tôi. "
Cố Hiểu Khê nghe xong liền quay đầu nhìn ông, ánh mắt kinh ngạc. Huyền Minh Thiên biết mẹ cô? Quả nhiên, cô vì muốn biết tin tức của mẹ mà thay đổi kế hoạch, lập tức chạy theo ông. Nhưng khi nhìn qua gương chiếu hậu, cô thấy kẻ kia đã hướng súng về phía Huyền Minh Thiên. Cố Hiểu Khê không chần chừ, lao ra đỡ đạn thay ông. Cùng lúc đó, chi viện của Aryeh đã đến nơi, liên tục xả súng vào bọn phục kích.
Bên ngoài phòng phẫu thuật, Huyền Minh Thiên không ngừng lo lắng, liên tục đi lại trong sảnh. Còn Alana không ngừng khóc vì lo cho Cố Hiểu Khê, Trần Điềm Điềm thì ngồi cạnh bà ấy, sắc mặt cũng chẳng tốt. Bao quanh ngoài phòng phẫu thuật là sự im lặng và không khí căng thẳng.
Không biết qua bao lâu, đèn phòng phẫu thuật vừa tắt, bác sĩ cũng bước ra, cả ba người thần sắc khẩn trương đi đến. Bác sĩ nói: " Đạn trúng ngực. Cô ấy mất nhiều máu. Khá nguy kịch nhưng chúng tôi có thể chữa vết thương. "
" Vậy con bé? " Alana khóc sụt sùi, hỏi bác sĩ.
" Lệch cm nó sẽ xuyên tim. Nhưng cô ấy có thể ra viện sau vài ngày. Tôi nghĩ đây là một phép màu. "
Alana nghe xong liền lấy tay che miệng, lòng không ngừng cảm kích.
Khi Cố Hiểu Khê tỉnh lại, cô thấy Huyền Minh Thiên đang ngồi trong phòng bệnh của mình. Vừa thấy cô mở mắt, ông vẫn bình tĩnh lạnh lùng.
" Tôi gọi Alana vào, bà ấy sợ cô khi tỉnh sẽ đói nên vừa đi hâm nóng thức ăn rồi. "
" Lão đại, Ngài biết mẹ của thuộc hạ đúng không? " Giọng Cố Hiểu Khê trầm xuống rõ.
Không thấy Huyền Minh Thiên trả lời, cô nói tiếp:
" Lúc thuộc hạ còn nhỏ, ba tôi nói sau khi sinh tôi ra thì mẹ mất. Nhưng tôi biết bà ấy vẫn còn sống, tôi cảm nhận được bà ấy vẫn luôn ở bên cạnh, dõi theo tôi và bảo vệ tôi. Lão đại, xin Ngài hãy nói cho tôi biết, mẹ tôi vẫn còn sống có phải không? "
" Melanie, đợi thêm vài năm nữa tôi sẽ nói cho cô biết sự thật, còn bây giờ cô hãy nghỉ ngơi thật tốt. Tôi vừa nhận được tin Cố Sâm vì không gọi được cho cô nên đã để lại lời nhắn, ông ta muốn cô quay trở về Trung Quốc. Tôi nghĩ, đã đến lúc cô cần lấy lại những gì thuộc về mình rồi. "
Sau khi hồi tưởng kết thúc, Cố Hiểu Khê vô thức sờ lên vết sẹo trên ngực năm xưa, nhẹ nhàng trả lời câu hỏi của Uất Trì Ảnh Quân.
" Để đòi lại những gì thuộc về em, cũng chờ cơ hội để biết sự thật. "
Uất Trì Ảnh Quân có phần mơ hồ trước câu trả lời của Cố Hiểu Khê, nhưng lần này anh không hỏi tiếp. Cô ôm chặt lấy người anh, dúi đầu vào lòng ngực, nũng nịu nói: " Chúng ta ngủ được chưa, em buồn ngủ lắm rồi. "
" Đương nhiên là được. " Anh vuốt tóc cô, cử chỉ vô cùng nhẹ nhàng, giọng cưng chiều nói.