Tại Bán Hải, Uất Trì Ảnh Quân ngồi trên ghế so pha dài, vắt một chân lên đùi, bàn tay theo nhịp không ngừng đong đưa ly rượu trước mặt. Đứng cách đó không xa là Bạch Lang và Tống Phù Ngọc, cả hai đứng nghiêm chỉnh báo cáo với Uất Trì Ảnh Quân về nhiệm vụ vừa rồi của mình. " Lão đại, khu vực bên Trung Âu đã thành công thâu tóm. Những thuộc hạ của bang Amori đều đồng loại quy hàng. " Uất Trì Ảnh Quân nhấp một ngụm rượu, lạnh giọng như một vị chúa tể địa ngục: " Dễ dàng quy hàng cũng rất dễ phản bội chủ tử. Mang bọn chúng đến Trung Đông huấn luyện một thời gian, để bọn chúng biết nếu đã là người của Hoàng Long thì không được có ý nghĩ hai lòng. "
" Thuộc hạ đã rõ " Bạch Lang và Tống Phù Ngọc cúi người, đồng thanh đáp.
Cả hai báo cáo xong lập tức rời đi, chỉ có Tống Phù Ngọc lén lút xoay đầu nhìn trộm Uất Trì Ảnh Quân. Rời đi ba tháng, trong ba tháng đó người mà Tống Phù Ngọc ngày đêm mong nhớ chính là Uất Trì Ảnh Quân.
Đúng vậy, cô là thuộc hạ của anh nhưng anh lại là người cô yêu nhất kiếp này. Nếu nói ra sẽ có người nghĩ Tống Phù Ngọc muốn trèo cao, nhưng tình yêu của cô đối với Uất Trì Ảnh Quân là tình yêu thuần túy.
Lần đầu tiên Tống Phù Ngọc gặp Uất Trì Ảnh Quân là năm cô mười hai tuổi. Cô khi đó chỉ là một đứa trẻ bị bắt cóc sang Trung Đông, sau may mắn bỏ trốn rồi lưu lạc ở đó. Một lần suýt ngất do đói, cô được Uất Trì Ảnh Quân cùng Hắc Lang và Bạch Lang giúp đỡ, sau đó được cả ba cưu mang và đi theo bọn họ. Khi Hoàng Long của Uất Trì Ảnh Quân trở nên hùng mạnh tại Trung Đông, anh vẫn không bỏ rơi cả ba người.
Tống Phù Ngọc đối với Uất Trì Ảnh Quân là một lòng một dạ. Có một lần cô còn suýt chết khi thay Uất Trì Ảnh Quân đỡ đạn. Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Tống Phù Ngọc cứ nghĩ đó là lần cuối cùng cô được nhìn Uất Trì Ảnh Quân nên đã thổ lộ tình cảm với anh. Khi cô được cứu sống, nằm trong phòng bệnh đặc biệt, vừa mở mắt đã thấy Uất Trì Ảnh Quân cùng Hắc Lang, Bạch Lang. Sau khi hồi phục, Tống Phù Ngọc còn đến gặp riêng Uất Trì Ảnh Quân. " Lão đại, Ngài còn nhớ những lời hôm đó tôi nói chứ? " Tống Phù Ngọc vừa mở lời đã e thẹn, Uất Trì Ảnh Quân vẫn điềm nhiên ngồi trên chiếc ghế xoay của mình, nhẹ nhàng đáp lời: " Còn nhớ, thì sao? "
" Thật ra những lời đó... " Miệng vừa định nói đó là lời từ tận đáy lòng thì bị Uất Trì Ảnh Quân dập tắt ý nghĩ đó. " Những lời đó tôi sẽ coi như chưa từng nghe, giờ thì ra ngoài đi. " Trái tim Tống Phù Ngọc như bị bóp nát, cảm xúc chợt trở nên hỗn loạn, cô không khóc nhưng cũng không hiểu nguyên do vì sao anh không chấp nhận mình. Cô ta ở bên cạnh anh, một lòng vì anh còn vì anh mà đi dạo quỷ môn quan. Còn anh thì sao? Chỉ coi cô ta là thuộc hạ của mình. Tống Phù Ngọc bao nhiêu lần nhìn thấy Uất Trì Ảnh Quân tình một đêm cùng những nữ nhân khác, nhưng tại sao cô lại không thể cùng anh một đêm mặn nồng như những người khác chứ? Với những uất ức bấy lâu của mình, Tống Phù Ngọc hỏi Uất Trì Ảnh Quân, giọng đầy đau đớn: " Tại sao? Tại sao anh lại tàn nhẫn như vậy? Mười hai năm rồi, em theo anh mười hai năm mà anh không một chút động lòng với em sao? Rốt cuộc là anh tự lừa dối bản thân, hay do em tự mình đa tình? "
Uất Trì Ảnh Quân dành cho Tống Phù Ngọc một cái liếc nhìn, không nhanh không chậm trả lời câu hỏi của cô ta: " Tôi sẽ không chạm vào thuộc hạ của mình. "
Giờ thì những hi vọng dù là nhỏ bé nhất của Tống Phù Ngọc cũng chẳng còn nữa. Trước khi rời đi, cô ta còn cầu xin Uất Trì Ảnh Quân một điều: " Lão đại, tôi có thể xin Ngài một điều không? Xin hãy để tôi ở bên cạnh Ngài như lúc trước. Xin Ngài, nếu như sau này tôi có làm sai cũng đừng tự tay giết tôi. "
" Được. " Chỉ điều nhỏ nhoi này, Uất Trì Ảnh Quân cũng không cần suy nghĩ.
Sau mỗi đợt hoàn thành nhiệm vụ, Tống Phù Ngọc đều tự thưởng cho bản thân bằng cách vui chơi trong quán bar. Lần này cô còn hẹn với Bạch Lang, nhưng anh ta lại dám cho cô ngồi đợi hơn nửa tiếng. Tống Phù Ngọc cầm ly rượu của mình rồi nhấp môi, mỗi lần uống rượu, cô ta lại nhớ đến những ký ức đó. Tuy chúng chẳng vui vẻ nhưng ít ra cũng giúp cô tự nhắc nhở bản thân rằng, mình cũng có một địa vị nhất định bên cạnh Uất Trì Ảnh Quân. Ngồi uống một mình nên buồn chán, Tống Phù Ngọc lấy ra một viên thuốc lắc bản thân đã trữ sẵn. Vừa định bỏ vào miệng uống lại bị một cách tay bắt lấy đầy mạnh mẽ.
Tống Phù Ngọc có chút giật mình vì bị bắt lấy. Trước mặt cô ta là một cô gái trẻ, mái tóc đen nhánh cùng với gương mặt chẳng để lộ một chút cảm xúc nào, dù là giận dữ hay không hài lòng. " Xin lỗi cô nhưng quán bar của chúng tôi có quy định không được sử dụng thuốc lắc, mong cô giao thuốc ra. " Trần Điềm Điềm vì thấy Tống Phù Ngọc là nữ nhân nên nhẹ nhàng nhắc nhở, gặp trường hợp là nam nhân thì cô đã gọi bảo vệ đuổi ra khỏi quán bar rồi. Trần Điềm Điềm vẫn còn đang giữ chặt tay Tống Phù Ngọc khi cô ta vẫn không chịu giao ra thuốc lắc trong tay mình. Tống Phù Ngọc biết vậy liền đưa viên thuốc cho Trần Điềm Điềm, miệng cười lên một tiếng, thái độ hợp tác rồi nói: " Được thôi. " Trần Điềm Điềm nghe vậy liền buông bỏ cảnh giác, thả tay Tống Phù Ngọc ra vig thấy cô ta khá hiểu chuyện. Nào ngờ, Tống Phù Ngọc vừa nói dứt thì đi đôi với một tiếng " Chát ", Trần Điềm Điềm còn chưa hiểu việc gì thì Tống Phù Ngọc đã tức giận lên tiếng: " Cô biết tôi là ai không mà dám ngăn cấm tôi? " Trần Điềm Điềm mặt đầy nộ khí, siết chặt bàn tay thành quyền sau khi bị Tống Phù Ngọc tát, cô vừa định đưa tay đánh trả thì Cố Hiểu Khê xuất hiện, ngăn Trần Điềm Điềm đánh người. Vừa nhìn thấy Cố Hiểu Khê đến, Trần Điềm Điềm mới có thể ép cơn thịnh nộ của mình xuống, lui về phía sau, không quên gọi một tiếng Cố gia đầy kính trọng.
Cố Hiểu Khê đứng trước mặt Tống Phù Ngọc, thấy vẻ mặt dương dương tự đắc của cô ta như dám chắc không ai dám động tới mình. Nhìn một lượt Tống Phù Ngọc, Cố Hiểu Khê cũng thấy được cô ta không phải người bình thường. Vì người bình thường có cho tiền cũng không dám vào quán bar của Cố Hiểu Khê làm loạn, càng không dám ra tay đánh người của cô. Vẻ mặt Cố Hiểu Khê trầm tĩnh, ánh mắt sắc bén nhìn Tống Phù Ngọc, lạnh lùng mở miệng:
" Tôi không cần biết cô là ai, nhưng một khi đã đặt chân vào đây thì phải tuân thủ quy tắc. "