Từ sau hôm đến dinh thự của Nhạc Thiếu Siêu, cho đến nay Cố Hiểu Khê vẫn chưa nhận được tin tức nào từ anh. Một điều làm cô phiền lòng hơn chính là Trần Điềm Điềm đối với mình đã dè dặt hơn trước. Cố Hiểu Khê biết Điềm Điềm đã tự trách bản thân vì không bảo vệ tốt cho mình, nhưng vì công việc ở công ty khiến cô không có thời gian giải thích với cô ấy. Ngoài ra dạo gần đây, mỗi khi gần tan làm Cố Hiểu Khê đều nhận được cuộc gọi của Cố Sâm, nội dung cuộc gọi đều là nhắc cô trở về ăn tối cùng gia đình. Ngày hôm đó, cô vừa bước ra khỏi xe bỗng có tiếng nói sang sảng như sấm, làm kinh động đến cả người làm đang đóng cửa.
" Con nghĩ mình đã lớn rồi có phải không? Đủ lông đủ cánh rồi nên làm chuyện gì cũng không hỏi ý kiến ba mẹ đúng không? " Thái Tuyết Anh mặt mày hung tợn, lớn tiếng trách mắng Cố Khuynh Nhược khiến cô ấy không dám hó hé, người làm có mặt cũng không dám thở mạnh. Chỉ có Cố Sâm không nỡ nhìn con gái bị lớn tiếng, ông không chịu được mà lên tiếng bảo vệ, cắt ngang lời của Thái Tuyết Anh: " Ai nói Khuynh Nhược không hỏi ý kiến? Con bé có nói chuyện này với anh, và anh cũng đã đồng ý. "
Thái Tuyết Anh lần này chuyển sang lớn tiếng với Cố Sâm: " Sao anh có thể đồng ý với Khuynh Nhược chứ? Con bé mới có tuổi, sao có thể tự mình đi chứ? "
" Em cũng biết Khuynh Nhược đã tuổi rồi sao? Con đã lớn rồi, em đừng mãi quản lý con bé quá có được không? " Trước sự quản lý nghiêm khắc của Thái Tuyết Anh, đến Cố Sâm cũng thấy không hài lòng, ông mất bình tĩnh quát lại.
" Em chỉ muốn bảo vệ con của em, như vậy là sai sao? " Thái Tuyết Anh lớn tiếng hét lên, nhưng lúc này Cố Sâm quá mệt mỏi với bà ấy nên không muốn tiếp tục cãi nhau.
Sau một lúc lời qua tiếng lại, cho đến khi Cố Hiểu Khê không chịu được nữa nên quyết định vào hỏi rõ. Nhìn thấy Cố Khuynh Nhược vì khó xử mà không thể lên tiếng, lại chẳng ai lúc này nghĩ tới cảm nhận của cô ấy. Cố Hiểu Khê bước vào nhà, cô cau chặt mày, giọng đầy nghiêm nghị cắt bỏ bầu không khí ngột ngạt tại nơi này.
" Có chuyện gì vậy? Con ở ngoài kia còn có thể nghe được hai người đang lớn tiếng với nhau. "
Nhìn thấy Cố Hiểu Khê, phần mày của Cố Sâm và Thái Tuyết Anh đang cau lại cũng phải giãn ra vài phần, còn Cố Khuynh Nhược thì không nói lời nào, bỏ chạy lên phòng. Vừa chạy, những giọt nước mắt của cô ấy không ngừng chảy xuống. Cố Hiểu Khê nhìn theo bóng lưng của em gái nên không mấy quan tâm đến lời giải thích của Thái Tuyết Anh: " Là thế này, Khuynh Nhược lén dì đặt vé máy bay đi du lịch một mình. Ba con biết chuyện cũng không nói với dì một tiếng, ngược lại còn lớn tiếng trách dì. "
Cố Hiểu Khê nhìn thấy gương mặt lo lắng của người mẹ trên mặt Thái Tuyết Anh, cô cũng không muốn nói đến việc ai đúng ai sai trong chuyện này nên nhỏ nhẹ đáp:
" Con lên xem Khuynh Nhược thế nào đã. " Nói dứt câu, Cố Hiểu Khê vội chạy lên phòng xem Cố Khuynh Nhược thế nào.
Đứng trước cửa phòng của Cố Khuynh Nhược, Cố Hiểu Khê có chút do dự khi nghe tiếng khóc của em gái bên trong. Sau một lúc, cô quyết định gõ cửa.
" Khuynh Nhược, là chị đây. Chị vào có được không? "
Nghe giọng Cố Hiểu Khê, Cố Khuynh Nhược nhanh chóng đến mở cửa cho chị vào. Ngồi đối diện với em gái, nhìn đôi mắt đỏ hoe ấy mà Cố Hiểu Khê không khỏi đau lòng.
" Chị à, có phải em làm ba mẹ cãi nhau không? Nếu em không tự ý quyết định thì ba cũng không cãi với mẹ. " Cố Khuynh Nhược cố gắng để không khóc nữa, nhưng càng kiềm chế thì lớp sương mù càng dâng lên.
" Họ không cãi nhau nữa. Nhưng em nói cho chị biết đi, sao em lại muốn đi một mình? " Cố Hiểu Khê cuống quýt dùng hai ngón tay cái hai bên giúp cô lau đi nước mắt, ánh mắt tràn đầy yêu thương.
Cố Khuynh Nhược mặt ủ mày chau, thành thật trả lời: " Dạo này em thấy áp lực nên muốn đi du lịch để bản thân nghỉ ngơi một chút. "
" Vậy em đã đặt vé chưa? "
Cố Khuynh Nhược cúi gằm xuống, gật nhẹ đầu.
" Khi nào đi? "
" Thứ năm tuần này "
Điều này khiến Cố Hiểu Khê phải suy nghĩ một cách cẩn thận. Cô đưa mắt nhìn sang Cố Khuynh Nhược đang ủ dột, hỏi bằng giọng thăm dò:
" Chị không chắc dì sẽ nghe lời khuyên của chị, nhưng nếu dì ấy biết chị đi cùng em thì có thể dì ấy đồng ý cho chuyến đi này. "
" Chị sẽ đi cùng em sao? "
" Em có đồng ý để chị đi cùng không? "
" Đương nhiên đồng ý. "
Nhìn thấy Cố Khuynh Nhược cong môi nở nụ cười, Cố Hiểu Khê mới thấy nhẹ lòng. Cô nhỏ giọng ôn nhu mà dỗ dành: " Em lau nước mắt đi, sau đó xuống ăn tối. Họ đợi chúng ta bên dưới. "
Cùng Cố Hiểu Khê xuống dưới, Cố Khuynh Nhược thận trọng hỏi ý chị.
" Chị à, liệu có thể để chị Điềm Điềm đi cùng chúng ta không? Em thấy chị ấy luôn bên cạnh chị, em cũng rất thích chị ấy. "
Nghe ý kiến của Cố Khuynh Nhược, Cố Hiểu Khê thấy Trần Điềm Điềm cũng cần thời gian nghỉ ngơi nên cũng không phản đối.
" Đương nhiên là được. "
Vừa ngồi vào bàn ăn, thấy ánh mắt hằn học Thái Tuyết Anh nhìn Cố Khuynh Nhược, Cố Hiểu Khê vội lên tiếng giải vây cho em gái.
" Con sẽ đi cùng em ấy. "
Trước ánh mắt ngạc nhiên của Cố Sâm và Thái Tuyết Anh đổ dồn về mình, Cố Hiểu Khê vẫn bình thản gắp thức ăn vào chén em gái.
" Con đi với Khuynh Nhược? "
" Đúng vậy. Dù gì hôm đó cũng là ngày lễ, công ty cũng cho nhân viên nghỉ. "
" Có Hiểu Khê đi cùng thì dì cũng yên tâm rồi. "
Trên đường lái xe về căn hộ, Cố Hiểu Khê gọi điện cho Trần Điềm Điềm, dặn dò.
" Điềm Điềm, thứ năm tuần này tôi sẽ đi du lịch. Cô đặt giúp tôi hai vé máy bay. "
" Cho Người và Uất Trì lão đại? "
" Là cho tôi và cô. "
Trần Điềm Điềm còn chưa kịp có phản ứng liền nghe tiếng Cố Hiểu Khê hỏi lại.
" Cô còn ở đó chứ? "
" Dạ. Tôi sẽ đặt liền. "