Ông chủ thấy hai người trai xinh gái đẹp trước mắt vô cùng xứng đôi vừa lứa liền cười ra tiếng.
"Đôi trẻ đẹp đôi này muốn mua bao nhiêu cây kem?"
Lâm Dục Thần mua hai cây cho cô, mắt Dương Khiết Yên sáng ngời nhìn cây kem lạnh bốc khói trước mắt.
Lâm Dục Thần trả tiền cho ông chủ, dắt tay cô đi đến một đài phun nước vô cùng lớn, anh mỉm cười nhìn cô gái đang thèm thuồng chăm chăm nhìn lấy cây kem, cất lời dụ dỗ.
"Em hôn anh một cái, anh sẽ cho em ăn một cây kem!"
Cô lập tức nhót chân hôn lên má anh tận năm cái liền sau đó thỏa mãn cười tươi rối nói.
"Vậy Yên hôn anh cái, anh phải cho Yên ăn cây kem nha!"
Lâm Dục Thần bây giờ không biết nên cười hay nên khóc, anh định lừa cô hôn mình, không ngờ cô lại đòi tận cây kem, quả là cô gái tham lam, anh cất lời khuyên ngăn.
"Tiểu Yên! Ăn kem nhiều không tốt, sẽ lạnh bụng mất!"
Mặt cô méo xẹo chu mỏ nói.
"Anh đừng có lừa Yên! Có phải anh không có tiền định quỵt đúng không?"
Lâm Dục Thần phì cười, nụ cười ấm áp, trầm ấm của anh vô cùng hút mắt phụ nữ xung quanh.
Ba đời nhà anh giàu nứt đỗ vách, công ty lớn bậc nhất đất nước, tiền tiêu tám chục đời còn không hết, nói chi là cây kem năm đồng rẻ tiền này, anh một lần cũng có thể mua mấy trăm cây, chỉ là anh sợ cô ăn nhiều kem lạnh không tốt cho dạ dày, vậy mà cô gái ngốc này lại cho rằng anh không có tiền, cô chính là người đầu tiên nói anh như vậy.
Lâm Dục Thần gõ yêu vào đầu của cô gái nhỏ kia.
"Em đúng là cục nợ của anh mà! Được rồi, vậy anh nợ em ba cây kem, để từ từ anh trả, có được không?"
Dương Khiết Yên ngẩn ngơ cắn cắn môi suy nghĩ, điệu bộ của cô vô cùng nghiêm túc khiến Lâm Dục Thần không thể không nhịn được cười.
Sau một lúc suy nghĩ cẩn thận, thì cô cũng đã đồng ý với anh, bày ra bộ mặt nghiêm trọng chu môi nói.
"Vậy anh hứa rồi nha, anh không được quỵt ba cây kem của Yên đó!"
Lâm Dục Thần xoa lấy đầu cô.
"Hứa với em đó! Được chưa!"
Anh đưa cho cô hết hai cây kem rồi cất lời.
"Em ăn đi! Để lâu kem sẽ chảy mất!"
Dương Khiết Yên nhận lấy hai cây kem sau đó mở cái miệng nhỏ cắn lấy một miếng, đôi mắt cô lập tức sáng ngời, hương vị lành lạnh, ngọt ngọt, thơm thơm hòa quyện vào chiếc lưỡi nhỏ của Dương Khiết Yên khiến cô vô cùng thích thú.
"Oa! Kem ngon quá, thích ghê!"
Lâm Dục Thần nhìn gương mặt thích thú của cô mà cong môi, đưa tay vuốt ve cái má nhỏ nhắn cưng chiều nói.
"Vậy em ăn đi! Sau này anh sẽ thường xuyên mua cho em!"
Dương Khiết Yên cười rạng rỡ nhìn anh, lại đưa cây kem vào miệng cắn một miếng.
Cô nhận thấy Lâm Dục Thần cứ nhìn mình liền chớp chớp mắt, tưởng là anh đang muốn ăn, cô cất giọng trong trẻo hỏi.
"Thần! Anh muốn ăn kem không?"
Anh nhẹ nhàng đáp một tiếng.
"Muốn!"
Dương Khiết Yên đưa cây kem mình đang ăn dở đến trước mặt anh.
"Anh ăn đi!"
Anh cong môi nhìn khuôn mặt ngây thơ của Dương Khiết Yên, sau đó cúi đầu xuống ngậm lấy môi cô, chiếc lưỡi mạnh mẽ nhanh chống đưa vào trong khoang miệng chứa đầy kem của cô liếm láp, hương vị lành lạnh ngọt ngào của kem và hương vị riêng của cô gái nhỏ làm anh say mê, càng muốn hôn nhiều hôn nữa.
Dương Khiết Yên to mắt nhìn gương mặt phóng đại của anh trước mặt mà đơ người.
Sau một lúc hôn lấy, hút cạn mật ngọt trong miệng Dương Khiết Yên, Lâm Dục Thần thỏa mãn cong môi, nhẹ nhàng miết nhẹ cái miệng nhỏ sưng tấy vì bị anh hôn sau đó thổi nhẹ hơi nóng vào tai cô nhỏ giọng.
"Kem ăn như này rất ngon!"
Dương Khiết Yên nghe anh nói mà đỏ hết cả mặt sau đó ngại ngùng quay sang chỗ khác cầm cây kem ăn.
Lâm Dục Thần vui vẻ nhìn đài phun nước trước mặt, nhớ đến lần đầu mình đến đây cùng ba mẹ, lúc đó, anh chỉ mới bốn tuổi, độ tuổi này vô cùng nhỏ nhưng không biết sau anh lại nhớ rõ đến vậy.
Anh liền nhớ lại kí ức vui vẻ trước kia, khung cảnh lúc đó cũng không thay đổi gì nhiều như bây giờ.
"Mẹ ơi! đó là gì vậy?"
Lâm Dục Thần thắc mắt, ngón tay nhỏ nhắn chỉ lấy đài phun nước trước mặt, bà Lâm liền xoa đầu anh, nở nụ cười xinh đẹp.
"Đó là đài phun nước! Thần, con thích không?"
Lâm Dục Thần thích thú cất lời.
"Thần thích! Vậy ba và mẹ thường xuyên dẫn Thần đi đó!"
Lúc này, cơ thể nhỏ nhắn của anh đột nhiên bị nhấc bổng lên, ông Lâm bế anh lên tay mình xoa lấy cái đầu nhỏ của con trai.
"Được! Ba mẹ hứa, nếu con thích dù có đến lúc con trưởng thành, ba mẹ cũng sẽ đưa con đến đây!"
Lời hứa của ông đến bây giờ anh đều một mực ghi nhớ không sót một chữ.
Vậy mà bọn họ đã bội hứa với anh mà đi đến một nơi xa xôi, bỏ mặt anh ở thế giới cô độc, không tình người này.
"Thần! Cái đó là gì vậy?"
Dương Khiết Yên tò mò, dùng ngón tay nhỏ nhắn của mình chỉ đến phía trước, cô chỉ thấy nước bắn tung tóe lên vô cùng đẹp nhưng không biết phải gọi nói là gì.
Lâm Dục Thần hoàng hồn nhìn cô gái ngây ngô trước mắt, trong lòng anh chợt vô cùng hoảng sợ kéo cả cơ thể cô ôm chặt vào lòng.
"Tiểu Yên! Có phải em sẽ bên anh suốt đời, không bao giờ rời xa anh, đúng không?"
Cả người cô bị anh ghì chặt, có chút đau đớn liền cất lời.
"Thần! Anh! anh làm Yêu đau!"
Lâm Dục Thần nhận thấy bản thân đang làm Dương Khiết Yên khó chịu liền buông cô ra, thở gấp nhìn cô hỏi lại một lần nữa.
"Tiểu Yên! Có phải em sẽ không bao giờ rời xa anh không?"
Cô chớp chớp mắt nhìn Lâm Dục Thần, dáng vẻ của anh lúc này, cô chưa thấy bao giờ, liền sợ hãi ôm lấy anh.
"Thần! Yên sẽ không bao giờ rời xa anh! Yên sẽ ở bên cạnh anh suốt đời, vậy nên anh đừng có bỏ Yên nha, Yên rất yêu anh!"
Lâm Dục Thần sững sờ trước những lời của cô nói, trái tim anh loạn nhịp đập nhanh vô cùng, đôi tay rắn chắc ôm cô vào lòng vuốt ve.
"Anh sẽ không bao giờ bỏ em, dù em có ghét bỏ anh, anh cũng sẽ không bao giờ!"
Hai con người yêu nhau thắm thiết, hai trái tim hòa nhịp làm một.
Cứ thế, cả hai người bọn họ cứ ôm chầm lấy nhau trước bao nhiêu ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người xung quanh.