Khi anh và cô về nhà cũng đã tầm giờ.
Nhìn cô gái bé bỏng trong lòng đang ngủ say, Lâm Dục Thần hôn nhẹ lên vầng trán nhỏ của cô sau đó bế cô vào nhà.
Anh đưa tay nhấn chuông cửa, lập tức bên trong dì Chân đã mở ra.
Khuôn mặt dì Chân vô cùng căn thẳng, Lâm Dục Thần nhận ra điều bất thường lập tức liền nhận thấy điều khác lạ.
Anh đưa mắt đến người đàn bà và người phụ nữ đang ngồi dửng dưng trên sô pha.
Lâm Dục Thần thở dài một hơi sau đó liền đi đến trước mặt người đàn bà kia.
"Cô!"
Khuôn mặt người đàn bà vẫn hầm hầm tức giận, tuy tuổi tác của bà ta có chút lớn nhưng vẻ đẹp kiêu sa kia vẫn vô cùng hút mắt người khác.
Bà ấy là Lâm Thái Thụy, em ruột của cha Lâm Dục Thần, cô ruột của anh, là một người phụ nữ vô cùng tài giỏi.
Lúc trước khi cha mẹ anh bị sát hại, anh vẫn còn nhỏ, là một mình Lâm Thái Thụy điều hành toàn bộ tập đoàn Lâm thị vô cùng lớn ấy trước những bất lợi mà Dương Kiên gây ra.
Đến khi anh lớn lên, cũng là bà ấy giúp đỡ, truyền những kinh nghiệm quý báu cho anh.
Phải nói sự thành công hiện tại của Lâm Dục Thần một phần lớn cũng là nhờ vào Lâm Thái Thụy.
Bà ấy chỉ có một cô con gái ruột, nên coi anh và Lâm Tố Tâm như là con trai và con gái của mình.
Lâm Thái Thụy nhếch môi cười khẩy.
"Cậu còn biết tôi là dì của cậu?"
Trước lời nói sắt đá của bà ấy, anh vẫn bình thản mà cất lời.
"Dì! Trước giờ con vẫn luôn kính trọng dì!"
Lâm Thái Thụy cười nhạt một tiếng dời tầm mắt xuống khuôn mặt khả ái của Dương Khiết Yên đang được anh ôm trọn trong lòng ngực.
"Kính trọng? Lâm Dục Thần, sáng nay ta đã gọi con muốn cháy máy mong khi về nước người đầu tiên ta gặp là con, đã đời con vì đi tình tứ với người phụ nữ đó mà không thèm bắt máy, con nói con kính trọng ta là kính trọng chỗ nào?"
Khuôn ngực của Lâm Thái Thụy phập phồng, khuôn mặt sắc sảo tức giận.
Lâm Tố Tâm liền đứng dậy đi đến dịu dàng đưa đôi tay mảnh khảnh lên vai bà ấy xoa bóp.
"Cô à! Cô đừng tức giận, anh ấy cũng chỉ là nhất thời mê muội người phụ nữ kia thôi!"
"Ta thấy nó mê đến lú lẫn cả rồi! Chỉ có con là ngoãn ngoãn nhất thôi!"
Thật ra Lâm Dục Thần cố tình để điện thoại ở nhà không muốn bị ai làm phiền, quấy rầy buổi hẹn hò của hai người họ, vậy mà không ngờ ngay trong hôm nay, người cô mà anh kính trọng nhất lâu lắm chưa liên lạc lại trở về ngay lúc này.
"Cô! Con xin lỗi!"
Lâm Thái Thụy nhếch môi lạnh nhạt.
"Ta đã dạy con đừng bao giờ để mình phải cúi đầu xin lỗi trước mặt người khác có đúng không? Kể từ lúc đó, con tiếp nhận rất tốt nhưng bây giờ thì đã không còn nữa rồi! Vì con nhỏ này mà con trở thành như này?"
Bà ta chỉ thẳng vào mặt Dương Khiết Yên.
Vì tiếng của bà ấy quá lớn đã đánh thức giấc ngủ của cô.
Cô dụi dụi mắt chớp chớp liền nhìn thấy sườn mặt đẹp như tượng tạc của Lâm Dục Thần lại nghe anh nói.
"Cô ấy không liên quan đến, là con sai con đã xin lỗi cô rồi, mong cô đừng kéo cô ấy vào!"
Lâm Thái Thụy vô cùng tức giận, đứa cháu trai ngoan ngoãn nghe lời của bà ta bây giờ đã thay đổi, tất cả là vì Dương Khiết Yên, bà ta trừng lấy cô gái đang chớp chớp đưa mắt nhìn.
Dương Khiết Yên hoảng sợ trước ánh mắt đáng sợ của bà ta liền vỗ nhẹ vào ngực anh, non nớt gọi.
"Thần!"
Bây giờ anh mới biết cô đã tĩnh dậy từ lúc nào rồi, khuôn mặt anh thoáng dịu lại vuốt ve cái má bầu bĩnh của cô.
"Anh đây!"
Hành động này của bọn họ đã khiến Lâm Thái Thụy và Lâm Tố Tâm vô cùng khó chịu, hai bàn tay của Lâm Tố Tâm nắm thật chặt bấu ngón tay vào lòng bàn tay khiến nó đỏ hỏn.
"Anh Dục Thần! Trước mặt cô mà anh còn dám thân mật với cô ta ư?"
Lâm Dục Thần như là không nghe thấy lời của Lâm Tố Tâm nói, anh vẫn vuốt ve trấn an Dương Khiết Yên.
Lâm Thái Thụy giận đến phát run, gằn từng chữ.
"Bỏ nó xuống!"
Lâm Dục Thần vẫn không muốn bỏ cô xuống, hai tay vẫn ôm cô thật chặt, điều này làm Lâm Thái Thụy giận muốn nổ tung, anh như thế là không xem lời bà ta nói nặng một kí lô gam nào?
"Ta bảo bỏ cô ta xuống! Con không nghe lời?"
Nhìn ánh mắt uy hiếp của bà ấy, Lâm Dục Thần do dự đặt Dương Khiết Yên đứng xuống dưới mặt đất nhưng vẫn ôm khư khư lấy Dương Khiết Yên.
Lâm Thái Thụy liền trừng mắt nhìn lấy cô.
"Cô là Dương Khiết Yên, con của Dương Kiên?"
Dương Khiết Yên không nói gì cả thân thể nép vào người anh, cô vô cùng sợ Lâm Thái Thụy, nhất là ánh mắt giết người của bà ấy.
"Phải!"
Lâm Dục Thần trả lời.
Lâm Thái Thụy kìm nén cơn giận hỏi tiếp.
"Con là đang để cô ta trong nhà, chiều chuộng, yêu thương cô ta?"
"Phải!"
"Con từ lúc ban đầu là biết cô ta chính là con của Dương Kiên, kẻ thù giết cha mẹ của mình?"
"Phải!"
Từng một câu hỏi của Lâm Thái Thụy, anh đều trả lời đúng một chữ.
"Chát!"
Một cái tát mạnh mẽ rơi trên khuôn mặt của Lâm Dục Thần.
Dương Khiết Yên và Lâm Tố Tâm đều hốt hoảng.
Mắt cô ngân ngấn nước sờ lấy bên mặt in hẳn năm dấu tay của anh.
"Thần!"
Anh dịu dàng mỉm cười xoa lấy đầu của cô gái nhỏ trấn an.
"Anh không sao!"
Lâm Thái Thụy hét lớn, giọng bà ta như chứa đầy tức giận.
"Lâm Dục Thần! Rốt cuộc là con bị cái gì vậy hả? Con có còn nhớ cái chết thương tâm của ba mẹ mình không? Lúc trước ta thật sự rất tự hào về con, thấy con có chí báo thù cho ba mẹ mình mà cố gắng phấn đấu hi sinh rất nhiều, nhưng kì vọng vào con bao nhiêu thì bây giờ ta lại thất vọng bấy nhiêu.
Biết bao nhiêu phụ nữ ngoài kia con không chọn tại sao lại đi yêu con gái của kẻ thù vậy hả?"
Lâm Thái Thụy tức đến hô hấp cũng khó khăn, bà ta đứng không vững nữa, may là có Lâm Tố Tâm kịp thời đỡ lấy.
"Cô! Cô đừng tức giận, sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe!"
Lâm Tố Tâm đỡ bà ấy ngồi xuống sô pha, rót một ly nước đưa đến, giọng nói êm tai vang lên.
"Dì à! Uống một chút nước cho ổn định tinh thần!"
Lâm Thái Thụy đón lấy ly nước trên tay của Lâm Tố Tâm uống đến nửa ly sau đó đặt ly nước xuống lại cất lời.
"Lâm Dục Thần! Bây giờ con hãy lập tức đuổi cô ta đi, ta sẽ không tính sổ chuyện này với con nữa!"
Lâm Dục Thần vẫn ôm chặt lấy Dương Khiết Yên, giọng nói vô cùng cương quyết.
"Cô! Chuyện mà Dương Kiên đã làm không hề liên quan đến Tiểu Yên, cho nên con sẽ không bao giờ đuổi cô ấy đi cũng sẽ không bao giờ bỏ rơi cô ấy, mong cô hãy từ bỏ suy nghĩ này đi!"
Lâm Dục Thần lập tức bế bổng cô lên, sải chân nhanh chóng đi lên lầu.
Lâm Thái Thụy một lần nữa tức đến nghẹn cả lòng ngực bà ta quơ lấy ly nước trên bàn xuống đất hét lớn.
"Lâm Dục Thần! Mày là đồ bất hiếu, đồ vong ơn phụ nghĩa.
Cha mẹ mày trên trời sẽ không bao giờ tha thứ cho mày!"
Lâm Tố Tâm đỡ Lâm Thái Thụy ngồi xuống sô pha vuốt lưng cho bà ấy.
"Cô à! Đừng tức giận nữa, cô đừng vì chuyện này mà làm bản thân gặp bị thiệt hại.
Con tin sẽ có một ngày anh ấy nhận ra cái sai của mình thôi!"
Lâm Thái Thụy dần ổn định lại tinh thần, bà nhìn Lâm Tố Tâm xoa lấy đầu cô ta.
"Con đúng là rất hiểu chuyện! Tại sao thằng cháu trời đánh kia lại không thấy điểm tốt của con chứ? Con yên tâm, ta sẽ không bao giờ để hai bọn nó ở bên nhau, ta chỉ chấp nhận con là cháu dâu của mình thôi!"
Trong lòng Lâm Tố Tâm vô cùng vui vẻ trên mặt cô ta tràn đầy sự biết ơn nắm lấy tay của Lâm Thái Thụy.
"Con cảm ơn cô, chỉ có cô là luôn biết nghĩ cho con thôi!"
Bà ta lau lấy hàng nước mắt của Lâm Tố Tâm.
"Con yên tâm, dì sẽ khiến Dương Khiết Yên rời xa Dục Thần mãi mãi!"
Lâm Thái Thụy nhếch môi nguy hiểm, con mắt lóe lên sự tà ác cực cùng.