Dương Khiết Yên đang ngồi trong phòng cô dâu, trên người khoát lên một bộ váy trắng tinh khiết, trên chiếc đầm lộng lẫy có đính hạt kim cương lớn nhỏ sáng lấp lánh.
Trên mặt cô đang được các nhân viên hóa trang thoa thoa đánh đánh.
Cô chớp chớp mắt nhìn dáng vẻ của mình trong gương mỉm cười.
"Đây là Yên sao? Đẹp quá đi, làm cô dâu là như vậy sao?"
Hai nữ nhân viên hóa trang mỉm cười trước độ đáng yêu của Dương Khiết Yên.
Lần đầu bọn họ mới thấy được một cô dâu ngây thơ đến như thế.
Lúc này trong phòng liền xuất hiện thêm hai cô dâu phụ đi vào trong.
Mộ Khiết Đan và Lương Mỹ Lệ cùng đi đến nhìn dáng vẻ xinh đẹp của Dương Khiết Yên mà sáng mắt.
"Ôi! Tiểu Yên bé nhỏ của chị xinh quá đi!"
Mộ Khiết Đan đi đến ôm cô vào lòng.
Lương Mỹ Lệ chỉnh sửa lại làn váy của Dương Khiết Yên cho thật ngay ngắn.
"Tiểu Yên làm cô dâu thật xinh đẹp!"
Dương Khiết Yên tươi cười rạng rỡ.
"Cảm ơn chị! Yên cũng thấy Yên thật xinh luôn!"
Hai người kia liền cười ra tiếng, Mộ Khiết Đan hỏi cô.
"Vậy hai chị có xinh không?"
Cô liền gật gật cái đầu nhỏ.
"Hai chị rất xinh, nhưng mà không đẹp bằng Yên đâu!"
Nghe cô trả lời, hai người này lại có một trận cười no bụng, đúng là Tiểu Yên của bọn họ quá là thật thà.
"Hai chị ơi! Yên nhớ Thần, chừng nào Yên mới gặp được anh ấy?"
Lương Mỹ Lệ thấy dáng vẻ phụng phịu chu môi buồn bã của Dương Khiết Yên liền nói.
"Tiểu Yên! Làm cô dâu thì em phải vui lên chứ? Ngoan, đừng có buồn nhé!"
Cô vẫn không vui nổi, thật sự là hiện giờ, cô rất nhớ anh, thà là không làm cô dâu còn hơn.
Bỗng dưng bên ngoài có hai nhân viên trang điểm đi vào nói với Mộ Khiết Đan và Lương Mỹ Lệ.
"Thưa hai cô, bên phòng chú rễ gọi hai cô đến!"
Mộ Khiết Đan và Lương Mỹ Lệ liền gật đầu.
Mộ Khiết Đan nắm lấy cái tay bé nhỏ của em gái.
"Tiểu Yên! Ở đây chờ nhé, chị và Mỹ Lệ một lúc nữa sẽ qua đây ngay, nhớ là không được đi đâu đó!"
Dương Khiết Yên liền gật gật đầu ngoan ngoãn dạ một tiếng.
Bọn họ an tâm mà rời đi, các nhân viên hóa trang trong phòng cũng đi mất.
Trong phòng lúc này chỉ có một mình cô, Dương Khiết Yên thật sự vô cùng nhớ Lâm Dục Thần, nhưng mà cô chẳng rời khỏi đây được, đôi mắt buồn bã nhìn mình qua gương.
Lúc này cô nhận thấy có một bóng người hầm hầm đi thừ phía sau nhưng chưa kịp quay đầu đã bị bịt lấy miệng lại.
"Ưm...ưm...!"
Cô vùng vẫy phản kháng nhưng không thoáng khỏi tay người này được.
Đầu óc liền choáng váng nhanh chóng mất đi ý thức.
Lâm Tố Tâm nhếch môi đắc ý nắm lấy đầu của Dương Khiết Yên trừng mắt nhìn cô.
"Muốn lấy Dục Thần của tao? Hứ, mày không có cửa đâu!"
Lâm Thái Thụy bên ngoài đi vào gấp rút nói.
"Tố Tâm! Nhanh lên, nếu không sẽ có người phát hiện ra mất!"
__________
Phòng chú rễ.
Lâm Dục Thần nhìn vẻ ngoài chỉnh chu của mình trong gương mà nhếch môi.
Chỉ một chút nữa thôi, anh và bảo bối nhỏ của mình sẽ chính thức là vợ chồng.
Trác Vũ Ninh nhìn dáng vẻ đầy sức sống kia, cái nết chăm chọc lại bọc phát.
"Haizzz! Nhìn Lâm tổng của tôi mà xem, sắp lấy được vợ rồi vui quá trời vui luôn kìa!"
Lục Hưng gật gật đầu.
"Nhìn cậu ấy như vậy tôi lại nghĩ đến hai năm trước bản thân làm chú rễ cũng với dáng vẻ này!"
Bên ngoài Mộ Khiết Đan và Lương Mỹ Lệ cùng đi vào.
Trác Vũ Ninh nhíu mày nhìn họ.
"Sao hai người không ở với Khiết Yên mà đến đây là gì?"
Hai cô gái bắt đầu nhăn mặt.
"Chả phải các anh kêu bọn tôi đến đây sao?"
Lục Hưng khó hiểu nói.
"Bọn tôi kêu lúc nào?"
Lâm Dục Thần cảm thấy có điều gì không đúng, đôi chân thẳng tấp đứng lên.
"Không xong rồi!"
Anh liền chạy qua phòng cô dâu, trong phòng trống không, chẳng thấy Dương Khiết Yên ở đâu cả.
Tay Lâm Dục Thần nắm chặt thành đấm đập một cái mạnh vào tường đến rách da chảy máu.
Vợ chồng Lục Hưng và vợ chồng Trác Vũ Ninh liền kinh sợ không thôi.
Trác Vũ Ninh khuyên anh.
"Được rồi! Bình tĩnh, tôi và Mỹ Lệ sẽ ở đây tìm kiếm khắp nhà thờ, anh và vợ chồng Lục Hưng tìm cô ấy ở cửa sau đi.
Bọn họ nhanh chóng chia nhau ra tìm, phía sau nhà thờ này chính là một khu rừng.
Lâm Thái Thụy và Lâm Tố Tâm lôi Dương Khiết Yên đến đây, trước mặt bọn họ có một người đàn ông.
Trên người ông ta toàn những vết thương lớn nhỏ bầm đen bầm đỏ, khuôn mặt đã bị hủy hoại hoàn toàn, vết lòi lõm ghê tợn đống vảy trên mặt.
Lâm Thái Thụy quăng Dương Khiết Yên vào người ông ta.
"Tôi đưa con gái ông đến rồi! Nhanh chóng cút khỏi đây đi, nếu không Dục Thần sẽ đến đây ngay lập tức!"
Dương Kiên trừng mắt nhìn lấy người con gái mình đang khoát lên một bộ váy màu trắng tinh của cô dâu càng cảm thấy tức giận, muốn xé xác Lâm Dục Thần làm trăm mảnh.
Ông ta liền bế Dương Khiết Yên lên nén cơn đau đớn trên cơ thể bước đi, đôi chân ông ta một bên đã không đi bình thường được nữa.
Lâm Thái Thụy đắc ý nhếch môi nhìn ông ta.
Vốn dĩ bà ra vô cùng cực khổ mới cứu được ông ta từ hầm ngục lãnh khốc của Lâm Dục Thần lên đây, ý định của bà ta chính là cứu thoát Dương Kiên ra cùng cướp mất Dương Khiết Yên, kết liễu cả hai người bọn họ tại đây.
Bà ta liền mốc bên trong túi quần ra một cây súng lục chỉa thẳng vào thái dương của Dương Kiên sau đó bắn ra một phát đạn.
Nhưng Dương Kiên là ai? Ông ta là ông trùm mafia hơn chục năm trời làm sao mà không thể nhận ra âm mưu của dì cháu Lâm Thái Thụy, cả người liền nhanh như chớp mà né nhanh phát đạn.
Lâm Thái Thụy cùng Lâm Tố Tâm bất ngờ trợn mắt.
"Ông...!"
"Hahaha! Tụi mày là cái thứ ngu ngốc!"
Lúc này Lâm Dục Thần cùng vợ chồng Lục Hưng đi đến chhứng kiến Dương Kiên đang bế Dương Khiết Yên trên tay liền hốt hoảng.
Lâm Dục Thần phóng ánh mắt sắc lẹm lên người Lâm Thái Thụy và Lâm Tố Tâm khiến bọn họ chột dạ.
"Dương Kiên! Ông thả Tiểu Yên ra mau trước khi tôi giết chết ông!"
Dương Kiên điên khùng cười to, tiếng cười như tiếng ác quỷ đến từ địa ngục.
"Mày đã nhốt tra tấn dã mang tao mấy tháng qua, còn bắt con gái tao làm vợ của mày nữa hả thằng chó! Tao sẽ không để Tiểu Yên bên mày nữa!"
Phía trước mấy bước mà chỗ Dương Kiên đứng chính là vực thẳm.
Lâm Dục Thần cảm thấy tình hình không hay đành kéo dài thời gian với Dương Kiên.
"Đó chính là quả báo của ông cần phải trả.
Tôi yêu Tiểu Yên nên muốn cô ấy là vợ mình thì có gì sai? Nể tình ông là ba cô ấy tôi mới tha chết cho ông vậy mà ông còn không biết hối cãi?"
Dương Kiên trừng mắt hét lên.
"Tao cảm thấy những gì tao làm là hết sức đúng đắn! Bọn chúng là lũ đáng chết, bọn chúng nhiều chuyện nên tao mới giết chúng, có gì sai mà phải hối cãi?"
Dương Khiết Yên lúc này vì quá ồn ào nên tĩnh lại, cô cảm nhận cơ thể mình có một vòng tay ôm lấy rất chặt liền nhìn thấy một đám người trước mặt, đôi mắt sợ hãi nhìn đến Lâm Dục Thần nức nở.
"Thần!"
Dương Khiết Yên vùng vằn gỡ tay Dương Kiên ra nhưng lại bị ông ta siết chặt hơn.
"Tiểu Yên, con đừng động đậy!"
Dương Khiết Yên mặc kệ vùng vẫy, Lâm Dục Thần liền có cơ hội chạy đến cướp lấy Dương Khiết Yên.
Lúc này Dương Kiên vô tình bước hụt chân xuống vực, tay ông ta nắm lấy chân của Lâm Dục Thần kéo cả người anh đang ôm lấy Dương Khiết Yên xuống vực
Mọi người đều kinh hoảng hét lên.
"Không!"
"Dục Thần! Khiết Yên!"
Lâm Dục Thần đang rơi ở độ cao vô cùng lớn nhưng anh vẫn ý thức được mà ôm chằm lấy Dương Khiết Yên, mặt kệ sức gió cản trở cùng tiếng vù vù ồn ào, anh hôn lấy cái trán ướt đẫm mồ hôi của cô gái nhỏ.
"Tiểu Yên! Đừng sợ, anh yêu em!"
Dương Khiết Yên sợ hãi nhìn anh, đôi mắt xinh đẹp bây giờ đã đẫm nước.
"Thần!".