- Hời...- Anh im lặng một hồi lâu rồi bỗng thở dài.
- Sao anh lại thở dài. - Cô ngây thơ hỏi anh. Không biết rằng người nào đó đang tính kế lên người mình.
- Thật ra tôi biết rằng cô rất thích ăn chocolate nên tôi vừa chuẩn bị vài món chocolate để cô tới ăn mà bây giờ cô đòi đi thì chắc số chocolate kia tôi phải kêu người đổ đi thôi.- Vừa nói anh vừa làm động tác lấy điện thoại ra làm cô băn khoăn không biết làm thế nào. Cuối cùng thức ăn đã thắng thế cô lấy tay giật nhẹ vạt áo anh nói:
- Đừng đổ tôi đi với anh lên đó là được. - Cô nhỏ giọng nói. Nghe cô nói xong môi anh hơi khẽ nhếch lên thể hiện cho kế hoạch thành công trót lọt của mình. Anh dắt cô đi qua đám người trước sự kinh hoàng ngơ ngác như con gà ác của đám nhân viên. Cô nhìn họ thầm cảm thán, miệng họ há to nhét vừa quả trứng luôn nha.
Anh dắt cô đến phòng mình bảo cô ngồi đợi trên sofa còn mình đi lấy thức ăn cho cô. Nhưng do cái bản tính tò mò có trong máu từ thuở nhỏ nên cô bám đuôi đi theo anh đến gian nhỏ trong phòng.
Anh mở tủ lạnh ra lấy vài món bánh chocolate ra cho cô, thực chất anh không thích ăn những thức ăn đầy chất béo và không tốt cho sức khỏe này nhưng vì cô thích ăn nên mua một ích để đề phòng một số trường hợp và đó chính là những trường hợp như thế này đây. Bên anh đang suy nghĩ thì bên cạnh cô lại như đang con chim chích chòe bay bay qua bay lại nhìn đồ vật trong gian phòng.
- Oa phòng anh thật đa năng nha ngoài chỗ làm việc còn có gian nấu ăn nữa nha vậy gian bên cạnh để nghỉ ngơi đúng không - Cô nhìn anh hỏi cũng như kéo anh ra khỏi thế giới của mình.
- Um - Anh um nhẹ rồi tiếp tiếp tục công việc bày dọn của mình như cô vợ nhỏ bày thức ăn cho chồng mình ăn ( T/g: có hơi đảo ngược một chút hắc hắc). Anh lại tiếp tục rôi vào dòng suy tư thầm nghĩ mai mốt mang cô về nhà phải cắt bớt khoảng ăn vặt không tốt cho sức khỏe này của cô mới được. Nhưng anh lại nhanh chóng giật mình, anh biết là anh có cảm giác với cô nhưng không ngờ lại nhanh đến vậy cảm giác chiếm hữu trong lòng anh lại lớn đến như vậy rồi thường ngày anh có cho nó ăn à
- Anh có sao không vậy. - Cô sau khi phá hết ngõ ngách trong phòng thì cảm thấy hơi đói nên quay lại bàn định ăn bánh cho đỡ đói nhưng thấy anh đang trong trạng thái ngẩn người nên bắt ghế đứng lên tốt bụng quơ tay qua lại trước mặt anh hỏi để kéo anh về hiện tại.
- Sao cô lại đứng lên đây ngã thì sao. - Hồn anh được cô triệu hồi về đôi mắt bớt chợt nhìn người đang đứng trên ghế trước mặt mình lo lắng nói.
- Hừ. Không phải do cái chiều cao chết tiệt của anh thì tôi cần gì bắt ghế. - Cô bực bội nói đay là đang sỉ nhục chiều cao cô đi. Không biết anh ta ăn cái gì mà cao vậy trời khoảng m lun nga làm mỗi lần cô nói chuyện đầu phải ngẩn cổ lên mỏi hết cả cổ.
- Hửm. Không phải do cô lùn hay sao - Anh nhất bổng cô lên rồi để cô ngồi xuống chiếc bên cạnh vừa nói vừa đưa thức ăn đến trước mặt cô.
- Anh... Oa những chiếc bánh này nhìn thật kì nha tôi chưa từng nhìn thấy bao giờ nha.- Cô đang định phản bác lại anh thì bị đám thức ăn ở trước mặt quyễn rũ đến quên mất mình định nói gì lun.
Nhìn đám bánh cục cưng trước mặt trong lòng cô thầm chảy nước miếng không ngừng cô lúc này chỉ muốn một cạp xơi hét đống bánh trước mặt để thể hiện lòng yêu thương vô bờ bến của mình nha.
Anh đứng bên cạnh cô nhìn biểu hiện thèm thuồng của cô nhìn đám bánh mà lòng cảm thấy vô cùng không thoải mái liếc đám bánh vô tri vô giác kia khiến chúng cũng phải chảy mồ hôi hột (T/g: con troai à con ghen bất chấp thật nha)
Cô cúi xuống bắt đầu hì hục ăn tuy động tác hơi nhanh một chút nhưng vẫn không gây cho người nhìn cảm giác thô tục. Bỗng như nhớ ra gì đó cô ngước lên nhìn anh rồi nhìn xuống dĩa mình một lúc sau rồi lên tiếng:“ Anh không ăn à”
Anh không nói gì chỉ lắc đầu nhẹ làm cô thấy cứ để anh nhìn mình ăn kiểu này cũng hơi ngại dù gì đồ ăn cũng là của nhà người ta mà mình ăn chủ nhà lại không ăn thì có hơi ngại nên múc một muỗng lên đưa trước miệng ý bảo anh ăn.
Anh bỡ ngỡ trước hành động của cô nhưng sợ cô mỏi tay với nhìn gương mặt chờ mong của cô thúc đẩy anh ăn hết muống thức ăn kia. Cảm giác vị ngọt lan khắp miệng làm anh có chút không quen cái cảm giác ấy biến mất từ lâu lắm rồi bỗng dưng quay trở lại làm lòng anh bỗng thắt lại như sợ rằng nó lại biến mất như trước kia.
- Ngon lắm đúng không? Anh không trả lời tôi cũng bít là ngon rồi hehe - Cô vừa nói vừa trả lời xong rồi ngậm chiếc muỗng nhỏ trên tay tạo ra bức tranh xinh đẹp ấm áp vô cùng. Anh vô tình làm một điều trước đến giờ chưa bao giờ làm đó chính là ước gì thời gian ngừng lại cứ mãi thế này thôi....
Buổi sáng của hai người cứ trôi qua trong sự bình yên ấm áp ấy chiều nhanh chân đá thằng bạn của mình để thay thế nó.
Chiều tới, cô được cùng cặp đôi ồn ào kia đi dạo phố chơi bời nếu như là mọi lần khi nghe tới đi chơi thì cô sẽ rất hào hứng nhưng lần này cô quyết tâm để nhỏ cùng cậu bồi đắp tình cảm nên đã quyết tâm dùng cái cớ đau bụng như mấy bộ phim hay làm rồi trốn đi riêng. Đang tung tăng chạy nhảy thì cô va phải người nọ mà ngã bịch xuống đất đang định đứng dậy thỳ có bàn tay dơ ra cô cô nhanh chóng cầm lấy để thoát khỏi cái hiện trường xấu hổ hiện giờ.
- A.....