()
Lạc gia...
Ngày hôm nay khi Lạc Hy trở về nhà, cô ta đùng đùng tức giận, đập phá mọi đồ đạc trong nhà.
Người hầu sợ hãi khuyên ngăn, nhưng còn bị cô ta mắng cho một trận, đuổi việc hết những người đó.
Từ nhỏ tới lớn, chưa bao giờ Lạc Hy phải chịu ấm ức như vậy, cô ta có thể cắn răng nhẫn nhịn nổi sao?
Bị chính người mình yêu đe doạ cảnh cáo, lại còn khăng khăng muốn bảo vệ người phụ nữ khác, Lạc Hy vừa tức giận cũng vừa đau đớn.
Vì sao Tiêu Dực lại thay đổi nhiều tới vậy, rõ ràng hai người mới là một đôi mà.
Chẳng nhẽ anh đã quên tất cả những kỷ niệm khi xưa rồi sao?
Lạc gia và Tiêu gia vốn có quan hệ mật thiết với nhau, hơn nữa Tiêu Dực và Lạc Hy cũng đã có hôn ước rồi, rốt cuộc là ai mới là người thay lòng trước đây? Đáng ghét, tất cả chính là do sự xuất hiện của Vân Tranh Lam, là cô quyến rũ câu hồn anh rồi, cho nên anh mới mê muội như vậy.
Không được, phải sớm giải quyết hậu hoạ này, một ngày cô còn sống, Tiêu Dực vẫn sẽ u mê như thế.
- Con hồ ly tinh, để xem cô còn đắc ý được bao lâu.
Tôi chắc chắn sẽ không tha cho cô đâu, cứ chờ đấy.
Lạc Hy nghiến răng nghiến lợi, trong ánh mắt tràn đầy lửa hận.
Lại nói, ở phía bên kia, Lạc La Bằng đang bàn bạc kế sách để đối phó với Tiêu Dực thì lại thấy người hầu hớt hải chạy tới, nói Lạc Hy đang nổi điên lên và liên tục đập đồ đạc.
Lạc La Bằng cũng thuộc dạng chiều con gái, bởi vì cả Lạc gia chỉ có mỗi Lạc Hy, cô ta thành ra như vậy cũng là do được nuông chiều quá mức.
Nghe tin này, ông ta cũng vội vã chạy đi xem.
Tư Ôn đang nói dở kế sách, thấy Lạc La Bằng rời đi thì khẽ nhíu mày, không nhanh không chậm đuổi theo ông, tranh thủ nói:
- Phó cục trưởng, thiết nghĩ ngài nên khuyên giải tiểu thư một chút, chúng ta và phủ thống soái Tiêu gia đã trở mặt rồi, nếu cô ấy vẫn còn tiếp tục u mê như thế, e là sẽ làm ảnh hưởng tới đại cục.
Chính vì cái hôn ước từ nhỏ nên Lạc Hy vẫn luôn mong chờ ngày được gả cho Tiêu Dực, nghĩ tới đây Lạc La Bằng không khỏi đau đầu.
Đúng là hai nhà Lạc và Tiêu có mối quan hệ mật thiết với nhau, nhưng đó đã là chuyện của trước kia rồi.
Lạc La Bằng không muốn cả đời phải cúi đầu trước Tiêu gia, vị trí thống soái kia ông ta muốn.
Lại nói Tiêu Dực sau khi ngồi lên vị trí thống soái đã góp phần thay đổi một loạt chính sách khiến cho Lạc La Bằng và các gia tộc lớn khác đều bất mãn.
Lạc La Bằng đường đường là phó cục trưởng cục tình báo, vậy mà Tiêu Dực lại chẳng nể mặt, tự ý quyết định những chuyện quan trọng.
Ông ta không thể nhẫn nhịn được nữa, cho nên mới bắt đầu khiêu khích, tìm cách cản trở Tiêu Dực.
Vì lí gì mà một tên nhãi ranh còn non trẻ như Tiêu Dực lại được ngồi lên cái vị trí cao quý kia chứ, cha truyền con nối sao? Nhưng Lạc La Bằng không cam tâm.
Ông ta đã quyết tâm đấu với Tiêu Dực rồi, không ai có thể cản được.
Hơn nữa Tư Ôn ở bên cạnh với vai trò là một quân sư, liên tục xúi giục Lạc La Bằng phải ám sát Tiêu Dực, như vậy ông ta mới thuận lợi ngồi lên vị trí thống soái.
Tới nơi, Lạc La Bằng chỉ còn thấy một đống đổ nát dưới sàn, còn Lạc Hy thì đang ngồi co ro lại ở một góc.
Thấy ông tới, cô ta lập tức mếu máo khóc, nhào vào lòng ông ta, tỏ ra bộ dạng ủy khuất:
- Cha ơi, con bị người khác ức hiếp.
Cục tức này, sao con có thể nuốt trôi nổi hả cha?
Nghe con gái nói vậy, Lạc La Bằng lập tức cảm thấy máu trong người sôi lên sùng sục, ông ta tức giận trợn mắt:
- Là kẻ nào, kẻ nào ức hiếp con?
Lạc Hy vừa lau nước mắt, vừa trả lời một cách yếu ớt:
- Là con đĩ Vân Tranh Lam kia, cô ta hại con mất hết mặt mũi.
Cha ơi, cha làm chủ cho con có được không?
Nhắc tới Vân Tranh Lam, Lạc La Bằng và Tư Ôn không hẹn mà cùng nhìn nhau, trong ánh mắt chứa đựng sự gian xảo.
Đúng là không tìm mà con mồi tự dâng đến.
Lạc La Bằng vỗ về an ủi con gái, hùng hồn hứa:
- Yên tâm, cha nhất định sẽ bắt những kẻ đó, để cho con tùy ý trút giận.
Có được câu nói này của Lạc La Bằng, Lạc Hy đang nằm trong vòng tay ông ta khẽ nhếch môi cười.
Lần này là do cha cô ta đích thân ra tay, không tin là không thể bắt được Tần Lam.
Tới lúc đó, nhất định phải cho Tần Lam nếm trải những mùi vị đau khổ nhất, nhục nhã nhất.
...
Tần Lam đang đứng ở trước một cái gương lớn, không gian xung quanh khép kín, ngột ngạt tới mức khó thở.
Cô cố gắng tìm mọi cách để thoát ra ngoài, nhưng gần như là tay chân không thể nhúc nhích được.
Cô cứ thế đứng đó, trơ mắt nhìn một người phụ nữ mặc bộ đồ trắng bước ra từ trong gương.
Điều đáng sợ hơn là người phụ nữ đó lại có gương mặt giống hệt cô, chỉ là trong đôi mắt kia có chưa chút bi thương.
- Làm ơn, giúp tôi báo thù...
Đây là câu nói đầu tiên mà cô ấy cất lên khi nhìn thấy cô, giọng nói vang vọng như ma quỷ, nhưng lúc này Tần Lam không còn thấy sợ hãi nữa.
Ngược lại, cô cảm thấy thương cô ấy.
Đây có lẽ là Vân Tranh Lam thật ở trong tiểu thuyết?
Tần Lam không rõ vì sao bản thân mình lại xuyên không vào cơ thể Vân Tranh Lam, cô chỉ dám chắc một điều chính là Vân Tranh Lam thật đã chết.
Quả thực tới bây giờ cô mới để ý kĩ, cái chết của Vân Tranh Lam có điều bất thường.
Vân Tranh Lam ở trước mặt khẽ rơi nước mắt, toàn thân toả ra sự cô độc của một đứa trẻ bị bỏ rơi.
Rõ ràng cô ấy còn chưa tới tuổi, vậy mà lại phải chịu cái chết oan uổng như vậy, cô ấy không cam tâm.
- Là người của Vân gia, bọn họ đã mua chuộc một người hầu ở phủ thống soái.
Đêm đó, sau khi tôi bị thống soái dày vò xong, cô ta lấy danh nghĩa là người hầu vào dọn dẹp, nhưng thực chất là âm thầm hạ độc tôi.
Tới bây giờ tôi mới nhớ ra rõ mọi chuyện, cũng là lí do khiến cho tôi lưu lại cho tới tận bây giờ.
Nếu cô có thể giúp tôi, tôi ra đi cũng sẽ thanh thản hơn.
Tần Lam im lặng nghe những gì Vân Tranh Lam nói, cô cũng từng thông qua ký ức của nguyên chủ mà biết những ân oán của cô ấy và Vân gia, nhưng cô quả thực chưa từng nghĩ tới việc trả thù hay gì.
Bởi vì cô không muốn quan tâm quá nhiều tới những chuyện không liên quan tới mình, cô bây giờ chỉ đang cố gắng sống cho chính bản thân mình mà thôi, điều quan trọng nhất chính là chờ tới cơ hội được quay về.
Nhưng bây giờ Vân Tranh Lam đã lên tiếng nhờ vả, cô thân sống ở cơ thể của cô ấy, không thể bỏ mặc chuyện của cô ấy không quản được.
Tần Lam khẽ thở dài một hơi, cô muốn hỏi thêm một chút manh mối:
- Vậy cô có biết người hầu đó tên gì, hay là nhớ mặt của cô ta không?
Vân Tranh Lam chết oang uống không hề hay biết, lưu lạc ở chốn nhân gian mãi mới nhớ ra được những chi tiết quan trọng này.
Nhưng gương mặt hay tên của người hầu đó, cô ấy quả thực không biết rõ.
Lúc đó bị Tiêu Dực dày vò một trận sống dở chết dở, làm sao còn quan tâm được nhiều thứ như vậy chứ?
Đột nhiên lúc này có một tiếng chuông vang lên như đang thúc giục, Vân Tranh Lam tỏ ra gấp gáp như là chuẩn bị lên đường, cô ấy chỉ kịp nắm lấy tay Tần Lam, dặn dò mấy lời cuối:
- Tôi phải đi rồi, thật sự rất mong cô có thể giúp đỡ tôi.
Nếu có kiếp sau, tôi nhất định sẽ báo đáp cô cẩn thận.
Câu nói này vừa dứt, bóng dáng của Vân Tranh Lam đã tan theo gió, trở về hư không với cát bụi.
...
Tần Lam từ từ mở mắt tỉnh dậy, trong lòng vô vàn những cảm xúc hỗn loạn.
Cô biết rõ đó không phải mơ, mà là Vân Tranh Lam tới nhờ vả và tạm biệt cô lần cuối.
Vậy là kể từ giờ phút này, cái thân thể này hoàn toàn thuộc về cô rồi.
Tần Lam nhìn sang chỗ trống bên cạnh, trống không, có lẽ Tiêu Dực đã đi từ sớm.
Cô vươn vai ngồi dậy và bước ra khỏi giường, trong lòng bắt đầu tính toán lại những ân oán giữa Vân gia và nguyên chủ.
Thì ra là nguyên chủ bị sát hại.
Thật là con mẹ nó đáng chết, nếu không phải do Vân gia gì đó giở trò, Vân Tranh Lam sẽ không chết, và Tần Lam cô cũng sẽ không bị xuyên không tới nơi chó má này.
Đúng vậy, tất cả chính là do Vân gia.
Trước đây cô không nghĩ tới là do vẫn chưa biết, nhưng bây giờ đã biết được sự thật rồi, Vân gia sẽ không thoát khỏi bàn tay cô đâu.
Cứ chờ đấy, cô sẽ từng chút một trả lại cho bọn họ, không thiếu món nợ nào..