Tần Lam có cảm giác như mình đã mơ thấy một giấc mơ thật dài, tới khi tỉnh dậy, toàn thân vô cùng thoải mái dễ chịu.
Cô vươn vai ngồi dậy, phát hiện ra bản thân vẫn đang nằm trên sofa, cuốn tiểu thuyết đọc dở bị rơi vãi dưới sàn.
Có lẽ là do cô ngủ quên cho nên mới làm rơi nó.
Nhưng nếu như những kí ức của cô chỉ có như vậy thì tật tốt biết mấy.
Tiếc là, những sự việc đã xảy ra đối với cô rõ mồn một, cô không hề quên đi dù chỉ một chi tiết nhỏ nhất.
Cô rõ ràng đã thành công xuyên không trở về rồi, nhưng lúc này tâm trạng của cô lại cực kỳ rối bời.
Cô nửa vui mừng, cũng nửa buồn vã.
Vòng qua vòng lại một lượt, cuối cùng cô vẫn phải chứng kiến cảnh Tiêu Dực sống vui vẻ hạnh phúc bên một người phụ nữ khác.
Anh bây giờ thế nào rồi? Có lẽ, anh đã sớm lãng quên cô và tất cả mọi kỉ niệm rồi.
Nếu cô nhớ không lầm thì vào thời điểm này, anh và Lạc Hy chính thức tổ chức hôn lễ sau bao nhiêu sóng gió trắc trở.
Mà cô chính là một trong những sóng gió đó.
Bỏ qua đi những chuyện khiến cho bản thân không vui đi, Tần Lam cũng không quên phải gọi điện liên lạc cho gia đình.
Thời gian cô bị xuyên không, chắc chắn mọi người lo lắng lắm.
Nhận được điện thoại của cô, bố mẹ cô vô cùng mừng rỡ, tới cả anh trai Tần Lâm cũng lập tức tới chỗ cô sau khoảng 30 phút.
Nhìn thấy cô vẫn còn nguyên vẹn, anh ấy lập tức cảm tạ ông trời:
- Được rồi, không sao là tốt rồi, may quá.
Tần Lam mỉm cười, cô không định kể ra câu chuyện xuyên không đầy hoang đường đó cho anh trai nghe, chỉ lấy đại một lí do để nói dối:
- Em thấy chán nên mới tự mình đi du lịch một thời gian thôi, xin lỗi đã làm mọi người lo lắng.
Một lời giải thích đầy lỗ hổng và nghi hoặc, nhưng Tần Lâm lúc này cũng chẳng còn tâm tư để chất vấn gì nữa.
Anh biết rõ tính cách của cô, chuyện gì cô không muốn nói thì dù có tra hỏi thế nào kết quả vẫn như vậy thôi.
Nói qua nói lại được vài câu, Tần Lam kêu đói bụng, Tần Lâm liền hào phóng dẫn cô tới nhà hàng để ăn cơm.
Lúc quay về thì cô cũng để ý là, thời gian ở đây chỉ mới trôi qua 2 tuần, còn trong tiểu thuyết đã là cả một khoảng thời gian dài rồi.
Lúc này chắc đã qua hôn lễ của Tiêu Dực và Lạc Hy.
Trên đường đi, Tần Lam online lại tài khoản mạng xã hội, cô liền nhận được lời mời kết bạn của Doãn Mạt.
Sau đó cô ấy trò chuyện với cô một chút, cả hai người vốn không hề quen nhau nhanh chóng trở nên thân thiết, nhờ vào chuyến xuyên không như mơ này.
Truyện "Thống soái đại nhân theo đuổi lại vợ yêu" vẫn hot hòn họt, đi đâu cũng dễ dàng gặp fan của truyện, bọn họ bàn tán vô cùng sôi nổi, bàn tán mọi lúc mọi nơi.
Vừa hay Tần Lam tới nhà hàng, cô cũng vô tình nghe thấy được vài câu của mấy người ngồi bàn sau:
- Ui, hoá ra tất cả chỉ là mơ, nam chính sau khi tỉnh lại thì không còn nhớ gì nữa.
- Ừm, Mạt tỷ quay xe gắt quá à, mình chưa kịp đội mũ bảo hiểm luôn.
Cơ mà cũng tiếc thật, nhân vật Vân Tranh Lam cứ bị ấn tượng ấy.
- Tiếc gì chứ, nữ phụ cũng chỉ là nữ phụ thôi.
Tần Lam nghe những lời này, trong lòng cô quả thực vẫn còn đọng lại một thứ cảm giác gì đó vô cùng khó tả.
Thấy cô mất tập trung, Tần Lâm liền lay người cô:
- Sao thế? Muốn ăn gì nào, gọi đi, hôm nay anh khao.
Tần Lam gượng cười, cố gắng gạt hết tất cả sang một bên.
Mọi chuyện đã kết thúc rồi, cô không nên lưu luyến gì nữa, hãy quay trở lại với cuộc sống bình thường thôi.
Tần Lam cầm thực đơn lên, gọi một loạt những món ăn.
Lâu lắm rồi cô không được ăn đồ ngon, bây giờ phải lấp đầy cái bụng đã.
Lúc này, Tần Lam dường như đã hoàn toàn buông bỏ và dẹp đi những tâm tư trong lòng, nhưng bàn ăn ở phía sau lại đột nhiên phấn khích reo lên, lời bàn tán càng sôi nổi hơn nữa:
- Ui, Mạt tỷ lại vừa đăng thêm ngoại truyện đặc biệt nữa kìa, mau vào đọc đi cho nóng.
Tần Lam phía bên này nghe thấy những lời nói đó thì khẽ nhíu mày, cô đã từng hỏi Doãn Mạt rồi, cô ấy nói truyện đã hoàn và cô ấy không có viết thêm ngoại truyện gì nữa, vậy thì ở đâu chui ra ngoại truyện đặc biệt chứ? Mà thôi cũng kệ đi, dù thế nào thì cũng không phải là chuyện của cô.
Tần Lâm cũng không quá để ý tới sự khác lạ của Tần Lam, vừa ăn vừa trò chuyện phiếm với cô.
Sau khi lấp đầy bụng xong, đang trong xe trên đường về nhà, Tần Lam lại không nhịn được mà mở ngoại truyện ra xem.
Ngoại truyện viết là, sau khi Tiêu Dực tỉnh lại khỏi giấc mơ, tuy anh không nhớ gì cả nhưng trong lòng vẫn có chút gì đó lưu luyến, đó là một thứ cảm giác mà chính anh cũng không rõ.
Nếu ở trong tuyến cốt truyện chính anh đã kết hôn với Lạc Hy rồi thì ở ngoại truyện đặc biệt này, anh lại nói chỉ muốn làm bạn với Lạc Hy, hôn lễ không thể tổ chức nữa.
Tiêu Dực từ bỏ chức vụ thống soái, truyền lại cho ai thì cũng không rõ, cũng không thấy viết thái độ của Lạc Hy và Lạc La Bằng thế nào.
Trong lòng Tần Lam càng chắc chắn rằng, đây không phải ngoại truyện do Doãn Mạt viết.
Thật sự rất hoang đường, càng đọc càng hoang đường...
Cố gắng nén lại sự hồi hộp, Tần Lam lướt xuống những dòng cuối của ngoại truyện đặc biệt, đó là một dòng khó hiểu này:
"Sau khi từ bỏ tất cả tiền tài và quyền lực, không ai rõ Tiêu Dực đi đâu nữa, như thể rằng anh đã biến mất khỏi thế giới này mãi mãi."
Đọc tới đây, trái tim Tần Lam lại bắt đầu đập nhanh liên hồi, một linh cảm vô cùng kì diệu đang len lỏi trong cô.
Cô liền giục Tần Lâm lái xe nhanh lên, sau đó lấy lí do muốn được nghỉ ngơi mà chạy như điên vào nhà.
Nhưng...
Căn nhà tối om, khi bật đèn lên thì cũng chẳng có gì thay đổi cả, mọi thứ vẫn như cũ.
Tần Lam thất vọng tràn trề, sau đó lại tự bật cười, cười nhạo chính bản thân mình, là do cô đã quá ảo tưởng tới những thứ hoang đường rồi:
- Tần Lam ơi là Tần Lam, mày tỉnh táo lại đi, tất cả chỉ là giấc mơ mà thôi.
- Không phải mơ, mà là sự thật!
Đột nhiên trong căn nhà rộng lớn vang lên giọng nói trầm thấp của đàn ông, Tần Lam theo phản xạ mà lập tức xoay người lại, đập vào mắt cô chính là người đàn ông mặc bộ quân phục trông điển trai vô cùng, dáng vẻ ấy chính là dáng vẻ của một vị thống soái oai phong lẫy lừng.
Khoảnh khắc này như ngưng đọng ngay tại chỗ, thậm chí Tần Lam cứ ngỡ là mình đang mơ.
Thực sự là Tiêu Dực đang ở trước mặt cô sao?
Không chờ Tần Lam kịp có phản ứng lại, Tiêu Dực đã tiến lên kéo lấy tay cô, ôm cô vào lòng:
- Là anh đây, Lam Lam.
Đúng vậy, đây chính là giọng nói của Tiêu Dực.
Nhiệt độ cơ thể của anh, mùi hương quen thuộc của anh, tất cả đều là sự thật.
Vài giây sau Tần Lam cuối cùng cũng đã có phản ứng lại, cô liền ôm chặt lấy anh, cố gắng ngăn bản thân bật khóc vì hạnh phúc:
- Tiêu Dực, Tiêu Dực...
Cô muốn gọi tên anh, gọi mãi mãi.
Tiêu Dực dịu dàng vỗ về cô, cưng chiều đáp lại từng lời gọi ấy:
- Ừm, anh đây.
- Anh sẽ ở lại đây với em đúng không, chúng ta có phải sẽ không xa nhau nữa có phải không?
Tần Lam sợ rằng đây chỉ là một giấc mơ, tới khi tỉnh lại thì Tiêu Dực sẽ lại biến mất.
Cô biết bản thân bây giờ rất ngốc nghếch, nhưng cô vẫn muốn được nghe anh hứa, được nghe những lời chắc chắn nhất.
Tiêu Dực ôm chặt lấy Tần Lam hơn, anh không hề do dự gì, chắc nịch trả lời:
- Chúng ta sẽ không xa nhau nữa, anh hứa.
Lam Lam, anh yêu em.
_______ Kết thúc _____.