Cạch.
Tiêu Lạc khẽ đẩy cửa phòng ngủ của Lăng Bạch Ngôn mà bước vào, nhìn trên giường thì lại trống không khẽ quay sang nhìn qua ban công.
Thì thấy Lăng Bạch Ngôn uy nghiêm nói chuyện trong điện thoại chắc hẳn là về công việc, ngắm nghía bóng lưng vững chắc của anh khiến Tiêu Lạc cảm thấy ấm áp lạ thường vội đi đến.
_ Hửm ?
Đang nói chuyện giữa chừng thì bất ngờ phía eo bị siết chặt lại, Lăng Bạch Ngôn khẽ nghiêng đầu nhìn thì ra là một con mèo nhỏ của anh.
Lăng Bạch Ngôn không nói gì mà thẳng thừng cúp máy, sau đó xoay người lại rồi ôm chầm lấy Tiêu Lạc ân cần nói.
_ Em sao vậy ?
_ Không có gì chỉ là rất muốn ôm anh thôi ấy mà
Ôm nhau được một lúc thì Lăng Bạch Ngôn bất ngờ kéo cô về phía giường ngủ, nhưng không ngờ bước chân của Tiêu Lạc bất chợt khựng lại.
Nhớ lại hình ảnh Lăng Bạch Ngôn từng đối xử tệ bạc, lăng mạ phỉ báng cô chỉ vì cô ngồi lên giường của anh là sự sợ hãi lại kéo đến.
Cảm nhận được sự run rẩy bẩy của cô, Lăng Bạch Ngôn nhanh chóng hiểu ra vấn đề.
Trái tim anh thật sự rất đau nhói khi thấy gương mặt đau lòng của Tiêu Lạc, anh vội ôm lấy cô vào lòng khẽ vỗ về.
_ Lạc Lạc ! anh xin lỗi em, có phải lúc trước anh rất tồi có phải không ? anh thật sự rất xin lỗi em
Tiêu Lạc lúc này mới bừng tỉnh, tại sao cô lại phản ứng như vậy chứ đã tự hứa với bản thân rằng sẽ gạt phăng cái quá khứ ra, thế mà hôm nay cô lại biểu hiện ra.
_ Bạch Ngôn ! đừng xin lỗi em, em không sao đâu
Nghe những lời này của cô khiến Lăng Bạch Ngôn không hiểu sao lại thở phào một cách nhẹ nhõm trong người, anh nhấc bổng cô lên rồi nhẹ nhàng đặt mông cô xuống mép giường.
Còn bản thân anh thì lại ngồi xổm xuống trước mặt cô.
_ Lạc Lạc ! trong hai người chúng ta, một người không bao giờ từ bỏ và một người cũng không bao giờ buông tay, vì dẫu thế gian đổi thay nhưng thật may hai chúng ta vẫn bên nhau
_ Ưm, anh nói đúng ! em lúc này chỉ ước chúng ta cùng với các con sẽ mãi bên nhau hạnh phúc như thế này
Lăng Bạch Ngôn khẽ nâng tay Tiêu Lạc lên rồi khẽ hôn nhẹ vào đó.
Với anh, Tiêu Lạc là người phụ nữ quan trọng cũng như là điểm mấu chốt của cuộc đời anh.
_ Anh hứa sẽ bảo vệ thật tốt sự hạnh phúc của chúng ta
_ Được a
Đang trong không gian thâm tình thì bất ngờ Lăng Bạch Ngôn phán một câu khiến Tiêu Lạc ngượng đến mức hóa đá.
_ Mình lên giường đi em
Dứt lời, Lăng Bạch Ngôn đã nhanh chóng đưa bàn tay thô ráp của mình khẽ kéo chiếc váy của Tiêu Lạc lên cao, thoáng chốc quần lót ren màu đen của cô đã lộ ngay trước mặt anh.
Không hề chừng chừ mà Lăng Bạch Ngôn đã kéo luôn chiếc quần lót ren bé xinh ra, ánh mắt của anh vẫn cứ nhìn chằm chằm vào nơi bí mật của cô khiến cô nhất thời xấu hổ.
Thấy anh vẫn không có ý định rời mắt khiến Tiêu Lạc càng thêm ngượng ngùng định sẽ khép hai bên đùi lại nhưng bí anh kịp thời ngăn chặn lại.
_ Em không cần phải xấu hổ cả vả lại anh cũng đã từng nhiều lần thấy rồi em còn muốn che gì chứ
_ Đồ đàn ông xấu xa, không biết vô liêm sỉ là gì
Có lẽ vì thẹn quá nên Tiêu Lạc có chút hóa giận nên lên tiếng mắng nhiếc Lăng Bạch Ngôn, còn anh thì lại bình thản nhoẻn miệng cười mặc cho cô mắng.
_ Mắng nhiếc anh đủ chưa, nếu rồi thì đến lượt anh hành động rồi
Chưa để Tiêu Lạc phản ứng kịp thì Lăng Bạch Ngôn đã thành công cúi đầu xuống khẽ mút mát vào nơi bí mật của cô.
Tiêu Lạc trợn tròn mắt vội vàng đưa hai tay muốn đẩy cái đầu anh ra nhưng lại thất bại.
_ Umm...Bạch Ngôn không được đâu mà
_ Không sao được mà
Bất ngờ Lăng Bạch Ngôn đẩy nhẹ người Tiêu Lạc xuống giường, sau đó tiếp tục mút mát càng mạnh bạo đến mức phải phát ra tiếng chụt chụt khiến ai nghe cũng thấy đỏ bừng.
Giờ đây căn phòng bắt đầu truyền đến hai tiếng thở dốc và tiếng ngâm nga hòa quyện với nhau, nghe thật quyến rũ làm sao.
...
Sang ngày thứ hai, Tiêu Lạc bất ngờ nhận được tin hẹn đi trung tâm thương mại của cô nàng Thẩm Dao, nên sáng sớm cô đã dậy vệ sinh cá nhân rồi mới đi lại giường ngủ đánh thức Lăng Bạch Ngôn.
_ Anh yêu ! dậy mau, không phải anh nói hôm nay sẽ có cuộc khảo sát hay sao ?
_ Um..anh biết rồi
Tuy miệng đang nói nhưng hai mắt Lăng Bạch Ngôn vẫn nhắm nghiền, theo quán tính anh liền đưa tay túm lấy cả người Tiêu Lạc để cô nhào lên người anh.
Tiêu Lạc nhất thời giãy giụa trong lòng anh, giọng không vui nói :
_ Đừng nghịch nữa, mau dậy đi nếu mà anh không dậy vậy thì em đi dọn đồ qua nhà mẹ ở
_ Đừng ! anh dậy
Lăng Bạch Ngôn lập tức mở tròn mắt lật tung cái chăn ra rồi nhanh chóng buông Tiêu Lạc ra, phi thật nhanh vào phòng tắm.
Tiêu Lạc nhìn mà cảm thấy thật buồn cười, xem ra lời đe doạ ban nãy của cô đã thành công chọc cho anh sợ hãi.
Tại trung tâm thương mại, cô nàng Thẩm Dao hứng thú kéo Tiêu Lạc đi đến quầy quần áo, bắt đầu hành trình lựa chọn.
_ Ể ? Đẹp quá
Thẩm Dao tinh mắt thấy chiếc váy hoa cao dài tay cổ chữ vê kiểu cổ điển Pháp, cô nàng hứng hở nhanh chóng cầm lấy nó và ướm thử lên người, rồi xoay vòng vòng cho Tiêu Lạc xem.
_ Tiểu Lạc Lạc, cậu thấy sao hả ? bộ váy này có thích hợp với cô gái xinh đẹp như tớ không nào
_ Chậc
Tiêu Lạc khẽ chậc lưỡi lên một tiếng, cô nhóc này không bao giờ từ bỏ cái tính tự luyến cả.
Nhưng cô vẫn đưa mắt ngắm nghía vào chiếc váy đó rồi mới đưa ra đánh giá.
_ Bộ váy này trông rất nhã nhặn rất thích hợp với một cô gái xinh đẹp như cậu đấy
_ Hehe, tớ biết mà
Được Tiêu Lạc tán dương mặt cô nàng khẽ đỏ, cô nàng còn không quên dùng cùi chỏ huýt vào người cô.
Nhưng sau đó hai người định sẽ đem cái này đi thanh toán nhưng không ngờ từ phía sau lưng nghe được giọng nói chua ngoa của một người phụ nữ.
_ Đứng lại, chiếc váy này là tôi đã nhắm trúng rồi
Nghe giọng nói điếng người này, Tiêu Lạc hơi khựng lại sau đó lập tức xoay người.
Lưu Uyển Tiệp ?
Mắt thấy Tiêu Lạc, Lưu Uyển Tiệp thoáng chốc bất ngờ nhưng sau đó lại bình tĩnh lại, cô ta khoanh tay trước ngực đi đến gần chỗ cô và Thẩm Dao.
Lưu Uyển Tiệp đưa con mắt chế giễu nhìn Tiêu Lạc chanh chua nói :
_ Đúng là quan gia ngõ hẹp, không ngờ sẽ gặp cô ở đây đấy Tiêu Lạc
Tiêu Lạc khẽ nhướng mày nhìn cô ta rõ chán ghét, Lưu Uyển Tiệp này định muốn gây sự gì nữa đây ? cô đanh giọng lại nói.
_ Nếu không còn chuyện gì thì tôi đi trước
_ Khoan đã, chiếc này trên tay cô ta là tôi đã nhìn trúng trước nên hãy đưa đây cho tôi
Bước chân của Tiêu Lạc nhất thời khựng lại, còn cô nàng Thẩm Dao thì đã không kiềm được tính khí nóng nảy của mình liền như một con mèo như muốn cào rách cái bản mặt của Lưu Uyển Tiệp.
_ Tôi còn tưởng là ai thì ra là con giáp thứ mười ba, Tiêu Lạc ! tớ đoán trúng rồi chứ
Tiêu Lạc thì chỉ bụm miệng cười không nói gì, nhưng câu nói của Thẩm Dao đã chọc đến cơn tức của Lưu Uyển Tiệp.
_ Cô nói ai là con giáp thứ mười ba hả ?
_ Không đúng sao ? biết hoa đã có chủ rồi mà vẫn muốn giả dạng bạch liên hoa để cướp chồng của người khác
Trái với ánh mắt hung tợn của Lưu Uyển Tiệp nhưng cô nàng Thẩm Dao vẫn bình thản khoanh tay mà kích động bằng lời nói với cô ta.
Lưu Uyển Tiệp với gương mặt nóng bừng vì căm phẫn, hai tay cô ta đã siết chặt vào gấu váy nghiến răng nghiến lợi.
CHÁT.
Sẽ không ngờ cô ta mà lại vung tay tát thật mạnh vào mặt Thẩm Dao, nhưng có điều cô nàng lại không có cảm giác thấy đau rát.
Nhìn lại thì thấy gương mặt của Tiêu Lạc đã hứng trọn cái tát của Lưu Uyển Tiệp, cô nàng lúc này mới hoảng hốt vội kiểm tra gương mặt của cô.
Luống cuống hỏi :
_ Tiểu Lạc Lạc, cậu không sao chứ ? tại sao lại chắn giúp tớ chứ tớ có thể xử lý được cô ta mà
Tiêu Lạc chỉ khẽ cười lắc thế ngụ ý không sao, còn Lưu Uyển Tiệp thì lại rất hả hê thích thú.
Bất chợt từ phía sau Lưu Uyển Tiệp lại truyền đến một giọng nói như thể muốn chôn sống người vang lên :
_ Lưu Uyển Tiệp, hình như cô đã xem nhẹ lời cảnh cáo trước kia của tôi rồi nhỉ ?