Sau một tháng dưỡng thương ở bệnh viện tư nhân New York của Mỹ thì cuối cùng Lăng Bạch Ngôn cũng được xuất viện và chuẩn bị quay về nước, sau khi nghe Lưu Uyển Tiệp nói trợ lý Trầm Lăng vẫn còn sống thì cả Lăng Bạch Ngôn lẫn Tiêu Lạc đều vui mừng vừa nhẹ nhõm.
Sau đó cả bốn con người đều bay về thành phố Lạc Thành, khi nhìn thấy Lăng Bạch Ngôn vẫn còn sống thì cả hai ông bà Lăng vui mừng đến bật khóc nức nở rồi vội vàng ôm chầm lấy anh.
_ Bạch Ngôn, may thay khi con vẫn còn sống mấy tháng trước mẹ còn nghĩ.
.
huhu!
Lăng phu nhân vừa nói vừa bật khóc, Lăng Bạch Ngôn chỉ khẽ cười rồi vỗ về bà.
_ Được rồi, bây giờ con đã không sao nữa rồi mẹ cũng đừng khóc nữa kẻo ảnh hưởng đến sức khỏe
_ Được.
.
được.
.
mẹ không khóc nữa
Ba đứa nhóc Lăng Bạch Quân và Lăng Bạch Sâm, Lăng Nhật Tâm đưa mắt nhìn anh không chớp, nhưng trong hốc mắt của bọn chúng sớm đã cay xè.
Cả ba không hẹn mà đồng thanh lên tiếng gọi :
_ Baba !
Lăng Bạch Ngôn lập tức khom người rồi choàng tay ôm lấy cả ba đứa con vào lòng, nước mắt của anh không hiểu sao lại rơi nhưng có lẽ vì anh đã quá nhớ con.
Nhìn cảnh tượng này khiến Tiêu Lạc xúc động không nói nên lời, cuối cùng gia đình cũng được đoàn tụ.
Đêm đến Lăng Bạch Ngôn và Tiêu Lạc đang ôm nhau định chuẩn bị đi ngủ thì bị tiếng mở cửa làm cho khựng lại, khẽ quay nhìn thì ra là ba đứa nhóc con.
Chưa kịp lên tiếng hỏi thì ba đứa nhóc kia đã nhanh nhạy trèo lên giường và tách Lăng Bạch Ngôn và Tiêu Lạc ra rồi chen nằm giữa.
Cô bé Nhật Tâm thì nằm trong vòng tay của cô còn nhóc Bạch Sâm thì lớn gan nằm sấp trên người anh, nhóc Bạch Quân điềm tĩnh gối đầu lên cánh tay của anh.
Lăng Bạch Ngôn và Tiêu Lạc khẽ quay sang nhìn nhau rồi cười một cách bất lực, các con của họ vừa mấy tháng một gặp mà đã nghịch ngợm như vậy rồi.
Bộp.
Lăng Bạch Ngôn vung tay đánh nhẹ vào cặp mông tròn tròn của nhóc Bạch Sâm, rồi đanh giọng hỏi nhóc.
_ Này nhóc, con nói ba nghe thử xem mấy tháng nay có nhớ ba không
Bị đánh vào mông khiến nhóc Lăng Bạch Sâm liền nhăn mặt đầy khó chịu, quả thật cậu rất ghét bị người khác đánh vào mông kể cả ba của mình đi chăng nữa.
Nhóc chu chu môi lên tiếng :
_ Con không nhớ
Nói thế thôi chứ nhưng thật ra cậu là người yêu thương Lão baba của cậu nhất mặc dù không tỏ ra bên ngoài, nhưng Lăng Bạch Ngôn không chịu tha mà lần nữa đưa tay đánh cái bốp vào mông cậu.
Bộp.
_ Còn mạnh miệng ư ?
Toan định lên tiếng phản bác thì lại bị nhóc Bạch Quân lên tiếng thay.
_ Baba ơi, Tiểu Sâm là đứa nhớ baba nhiều nhất mỗi đêm đến em ấy đều lén khóc một mình, cả con và chị Tiểu Tâm đều chứng kiến
_ Ồ, là như vậy sao Tiểu Sâm ?
Khoé môi Lăng Bạch Ngôn khẽ cong lên một cách thích thú, thì ra cậu con trai út này của anh cũng biết yêu thương anh chỉ là cứng miệng mà thôi.
Khoản này của nhóc Bạch Sâm anh rất thích rất đơn giản vì rất giống anh.
Nhóc Lăng Bạch Sâm bị anh trai vạch trần có chút ngượng liền úp mặt vào ngực Lăng Bạch Ngôn rồi cũng gật đầu phủ nhận.
Khoảng nửa tiếng sau ba đứa nhóc nghịch ngợm này mới chịu chợp mắt ngủ, Lăng Bạch Ngôn khẽ quay qua nhìn Tiêu Lạc đang chuẩn bị giấc ngủ thì anh lại lên tiếng.
_ Lạc Lạc
_ Oan! Hở ? anh có chuyện gì sao ?
Tiêu Lạc khẽ ngáp một tiếng rồi mới trả lời anh, Lăng Bạch Ngôn định nói gì đó nhưng vì thấy hai mắt cô cứ lim dim muốn ngủ nên đành thôi, khi khác hẳn nói sau.
_ Em ngủ đi
_ Ừm, anh ngủ ngon
!
Sau một tuần khi ở nhà, Lăng Bạch Ngôn cũng trở lại tập đoàn NL làm việc như thường ngày, mấy tháng trước không có anh may là có Lăng lão gia thay làm việc nên hôm nay lượng công việc có chút ít.
Cốc! cốc! cốc !!
Đang chuyên tâm vào tài liệu thì bất ngờ nghe tiếng gõ cửa, Lăng Bạch Ngôn nhàn nhạt lên tiếng.
_ Vào đi
Người bên ngoài kia nhanh chóng đẩy cửa bước vào, nhưng khi nghe thấy tiếng bước chân của giày cao gót khiến Lăng Bạch Ngôn nhướng mày có chút không hài lòng ngay.
Nhưng anh không buồn mà ngẩng đầu lên mà chỉ nhàn nhạt lên tiếng :
_ Tài liệu về hạng mục thì để bên kia đợi lát nữa tôi sẽ xem
Có điều người kia không có ý định để tài liệu xuống bàn mà cứ thế im lặng đến vài phút, thấy người kia không động tĩnh gì Lăng Bạch Ngôn bắt đầu khó chịu.
Anh ngẩng đầu lên sau đó mở miệng chất vấn :
_ Lưu Uyển Tiệp, bộ cô nghe lời của tôi như gió thoảng qua tai sao ?
Nhưng trái lại với sự khó chịu của anh thì ngược lại Lưu Uyển Tiệp nở nụ cười đầy ẩn ý.
_ Bạch Ngôn, cuối cùng anh cũng ngẩng đầu lên nhìn em rồi
_ Tôi thấy cách xưng hô của cô sai rồi đó, cô nên nhanh chóng sửa lại đi đi vừa
_ Ồ, em sẽ sửa ngay đây thưa Lăng chủ tịch !
Lưu Uyển Tiệp bắt đầu giở giọng nói đỏng đảnh có chút nũng nịu, Lăng Bạch Ngôn nghe mà muốn phát tởm, nhưng vì cô ta từng cứu anh một mạng nên không nói gì.
_ Lăng chủ tịch, em sẽ đặt tài liệu xuống bàn ngay đây ạ
Dứt lời, cô ta nhẹ nhàng khom người đặt tài liệu xuống và cố tình cho Lăng Bạch Ngôn thấy cặp ngực căng phồng của cô ta nhưng tiếc thay anh không thèm đếm xỉa đến.
Lưu Uyển Tiệp nhất thời hậm hực khi thấy anh không hề liếc nhìn cô ta dù chỉ một cái, Lăng Bạch Ngôn thấy cô ta cứ đứng chừng chừ ở đó liền không nhịn được mà lên tiếng đuổi người.
_ Không còn việc gì nữa thì mời cô rời đi cho
Cô ta khẽ cắn môi rồi nhanh chóng đồng ý.
_ Được, em ra ngoài đây
Dứt lời, cô ta xoay người uyển chuyển thân người rời đi nhưng trong lòng không ngừng mong sau anh sẽ để ý đến phía sau của cô ta.
Cạch.
Khi đã ra ngoài, Lưu Uyển Tiệp bực tức mà dẫm chân xuống đất cô ta không tin bản thân lại quyến rũ thất bại như vậy.