Diệp Thanh Linh không thèm nhìn người phụ nữ họ Hàn kia, xoay người định rời đi.
Thượng Quan Sở thấy vậy thản nhiên đi qua người phụ nữ họ Hàn đó, nhưng nghĩ lại thấy Diệp Thanh Linh cũng muốn mua chiếc váy đó, liền nhẹ giọng hỏi cô, "Em không thích cái váy này nữa sao?"
"Khi nãy thì thích, bây giờ lại thấy không thích." Diệp Thanh Linh thản nhiên trả lời, chậm rãi rời đi.
Thấy Diệp Thanh Linh lãnh đạm như thế, người phụ nữ họ Hàn kia cũng không bỏ qua, liền tiến lên giữ chặt cánh tay Diệp Thanh Linh, tức giận kêu lên: "Diệp Thanh Linh, không cho cô đi!"
Diệp Thanh Linh dừng chân lại, chậm rãi xoay người sang, "Có việc gì sao?"
"Không, không có việc gì.” Thế nhưng khi thấy sự bình tĩnh của Diệp Thanh Linh, thì lại giận dữ hỏi: "Cô rõ ràng thấy tôi, tại sao lại xem như không thấy?"
Thượng Quan Sở nhận ra người phụ nữ kia chính là ngôi sao mới nổi Hàn Phỉ Phỉ, là người đoạt vị hôn phu trước của Diệp Thanh Linh, và cũng là con gái của cô Diệp Thanh Linh, Diệp Anh. Hắn muốn xem cô xử lý việc này thế nào, nên liền lùi lại bước trở thành người đứng xem kịch vui.
"Không phải người quen, tôi không cần phải nhìn." Diệp Thanh Linh nói xong, lại muốn xoay người rời đi.
Trương Đình Đình ở tiệm kế bên chọn quần áo, vừa bước vào liền thấy Hàn Phỉ Phỉ lôi kéo Diệp Thanh Linh, nhất thời nổi trận lôi đình, chạy ngay vào, nói: "Hàn Phỉ Phỉ, cô đang làm gì đó?"
Hàn Phỉ Phỉ thấy Trương Đình Đình càng đối địch nói: “A, Cô cũng đến sao, giờ mới hiểu vì sao Diệp Thanh Linh dám đi dạo phố, thì ra có chó dữ đi theo."
"Cô nói ai là chó dữ?" Trương Đình Đình không thể kiềm chế, liền muốn xông lên đánh Hàn Phỉ Phỉ.
Diệp Thanh Linh ngăn Trương Đình Đình đang bị xúc động mạnh, vẻ mặt ôn hoà lại nhẹ giọng khuyên nhủ: "Cậu đã biết chó dữ loạn lên sẽ cắn người, sao còn để bị chọc cho tức giận, bị chó chọc tức thì thật chẳng hay ho gì."
Không biết từ lúc nào Mễ Lam Nhi đã đứng bên cạnh Diệp Thanh Linh, nhẹ giọng trách Trương Đình Đình: "Đình Đình à, cô thật là, sao lại tức giận với chó dữ chứ?"
"Là tôi sai." Trương Đình Đình liền phối hợp, gục đầu xuống nhận sai, nhưng trên mặt lại cười tươi như hoa.
Hàn Phỉ Phỉ thấy Diệp Thanh Linh có ba người, biết không thể bắt nạt được, nổi giận đùng đùng nói: "Diệp Thanh Linh cô cũng thật thông minh, còn biết tìm người giúp đỡ? Vậy mà đến cả công ty nhà mình cũng không lo liệu nổi!" Nói xong liền lập tức rời đi.
Bởi vì đi nhanh quá, Hàn Phỉ Phỉ mới được mấy bước liền đụng phải một người, ngẩng đầu lên liền thấy khuôn mặt đàn ông tuấn tú quen thuộc, lập tức nở nụ cười tươi như hoa, dịu dàng nói: "A! Thì ra là Phi ca nha!"
"Hàn tiểu thư, là cô à!" Sắc mặt Tô Phi bình tĩnh không thể hiện thái độ gì, ánh mắt lại nhìn về phía người đang đứng xem kịch vui cách đó không xa, Thượng Quan Sở.
Hàn Phỉ Phỉ bỗng nhiên khóc lóc nói: "Phi ca, anh có thể thay em làm chủ không?!"
"Hàn tiểu thư bị làm sao vậy? Chẳng lẽ có người dám cả gan khi dễ cô?" Tô Phi thấy mỹ nữ khóc, mặt liền dịu đi, thương hoa tiếc ngọc hỏi.
Hàn Phỉ Phỉ thấy sự thương tiếc trên mặt Tô Phi, ở trong lòng hừ lạnh, 'Diệp Thanh Linh, cô không phải có chỉ hai nữ nhân hỗ trợ sao? Tôi hiện tại cũng có người hỗ trợ, hơn nữa còn là hắc đạo lão đại của Thành phố A, lần này không chỉnh chết cô, tôi sẽ không là Hàn Phỉ Phỉ.'
Hàn Phỉ Phỉ ở trong lòng cười lạnh, lấy tay chỉ vào Diệp Thanh Linh đứng cách đó không xa, nũng nịu yếu ớt nói: "Phi ca, chính là ba người đó khi dễ em."
Tô Phi nhìn theo tay Hàn Phỉ Phỉ chỉ qua, vừa thấy liền hoảng sợ, người Hàn Phỉ Phỉ chỉ không phải là bà xã tương lai của Sở thiếu, Diệp Thanh Linh sao? Hắn vừa rồi đi WC, căn bản là không biết trước đó đã xảy ra chuyện gì, nếu sớm biết rằng Hàn Phỉ Phỉ nói do Diệp Thanh Linh khi dễ cô ta, hắn cho dù thế nào cũng sẽ không mềm lòng thương hoa tiếc ngọc Hàn Phỉ Phỉ đi làm việc vô nghĩa.
"Cô nói là Diệp tiểu thư?" Tô Phi tỏ ra không xác định được hỏi.
"Chính là các cô ấy." Hàn Phỉ Phỉ tưởng rằng sẽ có người thay mình trút giận, nói chuyện cũng lớn tiếng hơn, lo lắng cũng giảm dần.
"Khụ khụ ——" Tô Phi ho khan hai tiếng, vẻ mặt khó xử, "Hàn tiểu thư, chuyện này, tôi cho rằng cô nên bỏ qua, nhanh chóng rời đi!"
"Rời đi? Phi ca, anh không phải nói, mặc kệ chuyện gì, anh cũng đều có thể giúp em sao?" Hàn Phỉ Phỉ kinh ngạc nhìn Tô Phi, tưởng rằng mình đang nghe lầm.
Nhất thời sắc mặt Tô Phi trở nên lạnh như băng, giọng nói cũng mang theo nhiều điểm tức giận, "Hàn tiểu thư, đó là trước kia, hiện tại cô đã có đính ước, tôi nghĩ có chuyện gì, cô vẫn nên về nhà tìm chồng mình, Lưu đại thiếu, thì tốt hơn."
Lúc này, Diệp Thanh Linh và Thượng Quan Sở cùng nhau đi qua Tô Phi cùng Hàn Phỉ Phỉ, Thượng Quan Sở thản nhiên nói: "Việc này, cậu tốt nhất nên có một lời giải thích hợp lý." Nói xong liền dắt tay Diệp Thanh Linh rời đi.
Tô Phi nghe Thượng Quan Sở nói vậy, thân thể liền run run, sợ hãi đuổi theo Thượng Quan Sở giải thích: "Sở thiếu, việc này không liên quan gì đến tôi, nữ nhân kia cùng tôi sớm đã không có nửa điểm quan hệ. Dám tìm Diệp tiểu thư gây phiền toái, cô ta đúng là chán sống."
Hàn Phỉ Phỉ nghe Tô Phi kêu người đàn ông xinh đẹp hơn cả nữ nhân đang đi cùng Diệp Thanh Linh là Sở thiếu, liền cảm thấy lành lạnh. Sợ tới mức hoa dung thất sắc, cũng không dám tiếp tục đi mua sắm, lòng như lửa đốt chạy ra khỏi trung tâm mua sắm Kim Vũ.
Gặp phải chuyện như vậy, Diệp Thanh Linh không còn tâm tình nào tiếp tục đi dạo mua sắm, đoàn người liền trở về.
Diệp Thanh Linh vốn định mua quần áo để tham dự đại thọ tuổi của Triệu thị, để không giống Hàn Phỉ Phỉ, cô chỉ có thể để Thượng Quan Sở an bài, mời người thiết kế đẳng cấp thế giới thay cô may trang phục.
Nói rằng Diệp Thanh Linh muốn đi dạo phố cũng không đúng, chẳng qua quần áo trong tủ của cô chỉ là quần áo bình thường, không thích hợp dự tiệc nên mới đi mua. Nhớ lại lúc cha cô còn sống, cô chưa từng quan tâm đến việc làm ăn của Diệp gia, mà cũng không tham gia yến hội nào, lần cuối cùng tham gia yến hội cũng đã là năm trước, lúc thị trưởng Triệu mừng tuổi.
Lúc cha Diệp Thanh Linh còn sống là bạn thân của thị trưởng Triệu, khi còn trẻ hai người là bạn học. Khi cha Diệp Thanh Linh qua đời, thị trưởng Triệu cũng rất đau lòng, còn nhờ người mang đến triệu giúp Diệp gia. Nhưng Diệp thị gặp phải vấn đề tài chính, triệu không thể giải quyết. Thị trưởng Triệu cũng từng thay mặt Diệp thị vay ngân hàng, nhưng lúc Diệp thị khai phá hạng mục mới trước đây còn chưa trả hết tiền cho ngân hàng, ngân hàng cũng không thể cho Diệp thị vay tiếp, nên mới có chuyện Thượng Quan Sở sai người đưa tiền đến.
Thị trưởng Triệu có một trai một gái, con trai là bạn học đại học của Diệp Thanh Linh. Mười năm trước vào đại thọ tuổi của Triệu thị trưởng, Diệp Thanh Linh cũng đi. Diệp cha qua đời, cha con Triệu thị trưởng vẫn muốn giúp Diệp Thanh Linh, muốn cho Diệp Thanh Linh thông qua thọ yến biết được những người quyền quý ở Thành phố A để có thể giúp đỡ việc kinh doanh của Diệp thị, cho nên mới ghi rõ trong thiệp mời Diệp Thanh Linh nhất định phải tham dự.
Sáng sớm, Diệp Thanh Linh nhìn Thượng Quan Sở ăn mặc chỉnh tề đi theo sau mình, nói: "Anh cũng tham dự thọ yến của thị trưởng Triệu sao?" Nên nhớ rằng Thượng Quan Sở vốn là người mắt cao hơn đỉnh, mũi hướng lên trời, cũng chưa từng tham gia yến hội. Tuy nói Thượng Quan Sở ở Thành phố A đại danh đỉnh đỉnh, không ai không biết, không ai không nghe, nhưng đã chân chính từng được gặp mặt hắn thì rất ít.
"Đương nhiên." Thượng Quan Sở gật đầu.
"Anh cùng thị trưởng Triệu có giao tình?" Diệp Thanh Linh tò mò hỏi.
"Xem như có." Thượng Quan Sở cười đáp lại.
"Rất sâu?" Diệp Thanh Linh lại hỏi.
"Về sau sẽ càng ngày càng thân."
Diệp Thanh Linh im lặng trong chốc lát, nói: "Thiệp mời của anh đâu?"
Thượng Quan Sở chỉ vào mặt mình nói: "Là đây."
Diệp Thanh Linh khó hiểu nhìn mặt Thượng Quan Sở, chớp chớ mắt hỏi: “Thiệp mời này có phải là quá trắng hay không?"
"Ai nói thiệp mời chỉ có thể màu đỏ?" Người tổ chức được hắn tham dự sẽ có rất nhiều lợi ích. Nếu hắn đến thì chính là cho người đó có cơ hội vinh hạnh được đón tiếp, có ai dám hỏi thiệp sao.
"Không sai." Diệp Thanh Linh gật đầu, đồng ý với cách nói của Thượng Quan Sở.