Cô Vợ Nhỏ Quyến Rũ Của Thủ Lĩnh Bá Đạo

chương 87: cần ly hôn sao?

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tiền Nguyên rất để ý chuyện hôn lễ, sáng sớm ngày hôm sau đã chạy đến trước vườn rau chờ Diệp Thanh Linh cùng Thượng Quan Sở.

Diệp Thanh Linh cùng Thượng Quan Sở xa xa nhìn thấy vườn rau ngày càng xanh liền vui, đều nở nụ cười. Vừa mới đến gần, Tiền Nguyên bước ra phía trước bọn họ, sắc mặt lạnh lùng nhìn Diệp Thanh Linh cùng Thượng Quan Sở, nói: "Tiểu thư Diệp, tôi không muốn Mễ Lam Nhi mạo hiểm."

Diệp Thanh Linh hiểu rõ ý Tiền Nguyên, trên mặt mang theo cười nhợt nhạt, nói: "Yên tâm đi, hôn lễ các người sẽ thuận lợi."

Tiền Nguyên không rõ vì sao hôn lễ bọn họ sẽ thuận lợi? Bọn họ không phải nói để Dịch Hiểu Huyên cùng Giai Tình tham gia hôn lễ sao? Hai người phụ nữ này vẫn luôn kì kỳ quái quái, anh sợ gặp chuyện không may, nghĩ đến lần trước Mễ Lam Nhi trúng đạn, lòng anh còn sợ hãi.

Thượng Quan Sở thấy vẻ mặt mờ mịt của Tiền Nguyên, cười an ủi nói: "Cậu nghĩ nghiêm trọng thôi chứ đều chuẩn bị rồi, sẽ không gặp chuyện không may." Cho dù anh ta không cho Giai Tình cùng Dịch Hiểu Huyên tham gia hôn lễ thì thế nào? Mễ Lam Nhi là người của bang Sở, ở Thành phố A là người tất cả mọi người đều biết. Muốn tìm phiền toái còn có thể sao, bọn họ bố trí xong, hôn lễ còn có thể thuận lợi chút.

Tiền Nguyên nhìn Diệp Thanh Linh cùng Thượng Quan Sở, thật lâu sau sau thở dài rời đi.

"Tiền Nguyên rất yêu Mễ Lam Nhi." Diệp Thanh Linh nhìn thân ảnh rời Tiền Nguyên đi đánh giá như thế.

"Anh cũng rất yêu em." Thượng Quan Sở cười nói, từ sau khi kết hôn với cô, anh nhận ra chính mình là càng ngày càng không thể rời khỏi cô, chỉ cần trong chốc lát không gặp cô, anh sẽ hoảng hốt.

"Không nhìn mặt tăng cũng phải nhìn mặt phật, nhìn phân lượng của con trai, anh cũng nên như thế." Diệp Thanh Linh nhìn anh, bắt tay nhẹ nhàng phủ ở nơi hơi hơi nhô lên ở bụng.

Nghe cô nói như vậy, anh gật đầu cười, "Em nên nói mặt khác mới đúng."

Diệp Thanh Linh nhíu mày nhìn anh.

"Anh là nhìn phân lượng của em mới không chán ghét kia tiểu tử." Đây chính là sự thật, nếu không phải là con của anh cùng Thanh Linh sinh ra, anh đến xem cũng sẽ không xem liếc mắt một cái.

Diệp Thanh Linh không nói gì nhìn trời. Nào có cha làm như vậy? Nói như thế nào cũng là con trai mình, không nói yêu cũng nên nói thích chứ!

Sau khi ăn xong điểm tâm, Trương Đình Đình đi ra cửa đến công ty, trước khi cô còn chưa ra ngoài, ông Đinh cười tủm tỉm vào nhà nói: "Đình Đình bạn trai tới đón cô đi làm, ở ngoài cửa chờ đó." Hình như Trương Đình Đình có bạn trai là chuyện rất đáng để mọi người vui vẻ.

Nhạc Nhạc đang ở ăn cháo, nghe xong lời ông Đinh nói hơi cười sặc sụa, nhìn Trương Đình Đình nói: "Đình Đình, cô có bạn trai khi nào?"

Trương Đình Đình vẻ mặt vô tội nói: "Tôi không biết."

Mọi người vừa nghe Trương Đình Đình trả lời chỉ biết ông Đinh nghĩ sai rồi, Nhạc Nhạc nhìn ông Đinh nói: "Ông xác định là gọi Đình Đình? Anh ta nói anh ta tên gì?"

Ông Đinh mới mặc kệ mọi người hoài nghi, cười nói: " Đường tiên sinh lái xe kia ở ngoài cửa, nói là tới đón Đình Đình đi làm." Này không phải bạn trai là cái gì? Thực tưởng rằng ông mắt mờ, đến thưởng thức cơ bản cũng không hiểu sao?

Diệp Thanh Linh còn đang dùng cơm, cũng không ngẩng đầu lên nói: "Đình Đình không đi sao? Đường Tử đang chờ ở ngoài cửa, đừng làm cho người ta chờ sốt ruột."

Trương Đình Đình nghe nói là họ Đường, cũng đoán là Đường Tử, nhìn nhìn Diệp Thanh Linh còn đang dùng cơm nói: "Thanh Linh, Đường Tử không phải bạn trai của mình."

Diệp Thanh Linh cuối cùng ngẩng đầu, thản nhiên nhìn Trương Đình Đình, gió thoảng mây trôi nói: "Bây giờ không phải không quan hệ."

Cái gì mà bây giờ không phải? Không phải ý nói là về sau sẽ là bạn trai cô sao? Thanh Linh cũng nói đùa quá rồi, cho dù cô nguyện ý, Đường Tử người ta cũng không nhất định nguyện ý nha! Trương Đình Đình học biểu tình Diệp Thanh Linh, nói: "Thanh Linh muốn gả mình ra ngoài?"

"Ừ." Đình Đình có thể tìm được hạnh phúc lập gia đình, cô đương nhiên cao hứng.

Đối với Diệp Thanh Linh thành thực trả lời, Trương Đình Đình cảm thấy đặc biệt không biết nói gì, nói: "Mình đến công ty." Còn tiếp tục nói, sợ cô không lấy chồng cũng không được.

Má Trương nghe xong nửa ngày, nhìn Diệp Thanh Linh nói: "Thanh Linh, cảm thấy họ Đường kia thế nào?" Má Trương giọng nói rất hưng phấn, cứ như con gái ế của mình gả không được rốt cục cũng có người muốn bàn.

Trương Đình Đình nghe mẹ hỏi như vậy, cũng dừng bước chân ra ngoài, làm nũng kêu lên: "Mẹ, người đừng nghe Thanh Linh nói lung tung, chỉ là bạn bình thường."

Diệp Thanh Linh cùng Má Trương cũng không để ý Trương Đình Đình kêu gào. Má Trương tiếp tục nói: "Có phải người cứu Đình Đình!" Má Trương về sau mới biết được chuyện Trương Đình Đình bị bắt cóc một, chẳng qua con gái không có việc gì, bà cũng cũng không hỏi cái gì.

Nghe xong lời nói của Má Trương, Diệp Thanh Linh cùng Thượng Quan Sở đều nhìn quanh bốn phía nhìn nhìn, chỉ thấy A Phú đầu thấp rất thấp, biết là anh ta nói cho Má Trương nghe.

Má Trương thấy ánh mắt của Thượng Quan Sở cùng Diệp Thanh Linh không đúng, nhìn A Phú nói: "Đừng trách A Phú, con nhóc Đình Đình kia từ nhỏ đã không chịu khổ, bị bắt cóc coi như là rèn luyện. Tôi cả đời còn không có bị người bắt cóc đấy, chuyện kích thích như vậy, cư nhiên nó đều có thể gặp phải." Má Trương nói xong trong mắt toát ra biểu tình hâm mộ, làm mọi người nhìn cũng không nhịn được cho mình n cái xem thường.

"Má Trương, má nói như vậy, chúng ta có phải hay không nên cảm tạ ngườibắt cóc Đình Đình ?" Nhạc Nhạc cười hì hì nói.

"Ách... Này thôi..." Má Trương cúi đầu tưởng tượng, qua một hồi lâu mới nói: "Cảm tạ như vậy, không biết hắn nhốt tại ngục giam nào, tôi hôm nào bớt thời gian đi cảm tạ cảm tạ." Má Trương nói được nghiêm túc, mời mọi người đều tin là thật. Nào biết rằng bà thật ra muốn đi giáo huấn cái người có cam đảm dám bắt cóc con gái của bà.

Trương Đình Đình nghe xong đối thoại bọn họ cảm thấy đặc biệt không có ý nghĩa, liền đi ra cửa đến công ty.

Thấy Trương Đình Đình rời đi, Má Trương lại nói: "Thanh Linh nếu cảm thấy họ Đường kia được, tôi sẽ bảo Đình Đình mang về nhà để tôi xem xem."

Diệp Thanh Linh vẻ mặt ý cười, nói: "Là một ứng cử viên dự phòng không tồi."

Má Trương vừa nghe, hoàn toàn trợn tròn mắt, nói: "Một ứng cử viên dự phòng mà thôi, thôi quên đi, không nhìn."

Nhạc Nhạc nghe xong, nói giỡn nói: "Má Trương, ngươi xem Tô Phi thế nào?" Nhạc Nhạc nói xong chuyển mắt đến Tô Phi đang gọi điện thoại ở phòng khách.

Má Trương cực kỳ nghiêm túc nhìn Tô Phi, sau đó lại nhìn nhìn Thượng Quan Sở, Nhạc Nhạc cùng Tiền Nguyên nói: "Bộ dạng nó rất tuấn tú, chẳng qua vẫn không có đẹp như các người."

Lời Má Trương nói Tô Phi hoàn hảo không có nghe đến, bằng không sẽ bị nội thương hộc máu, anh ở đâu không như Nhạc Nhạc ẻo lả kia, anh lại ở đâu không bằng gương mặt thây ma Tiền Nguyên kia. Còn thiếu gia Sở thì thôi! Chưa nói, anh là thuộc hạ, này không được so sánh, cũng không dám so sánh.

"Cũng không phải tuyển đẹp trai." Diệp Thanh Linh đột nhiên thản nhiên nói.

Thượng Quan Sở vẫn không nói chuyện vẻ mặt tà cười nhìn Chu Ngao cách bàn sắp ăn cơm xong, nói: "Tôi có chọn một người không tồi."

"Ai?" Má Trương hưng trí bừng bừng hỏi.

"Bác sĩ Chu." Thượng Quan Sở cười nói.

Chu Ngao vẫn không tham gia đề tài đột nhiên bị kéo vào đề tài, vẻ mặt khinh thường liếc mắt nhìn Má Trương một cái, nói: "Cháu không hợp."

Má Trương không nghĩ tới bị nếm mùi thất bại, thở phì phì trả lời: "Còn không có đẹp = Tô Phi, không đạt tiêu chuẩn."

Chu Ngao cũng không để ý tới Má Trương, vẫn là vẻ mặt cười không chạm đến đáy mắt, thong thả đi đến vườn rau.

Thượng Quan Sở nhìn Chu Ngao, giúp Diệp Thanh Linh rời khỏi bàn ăn, thản nhiên nói: "Má Trương, hết thảy tùy duyên đi!"

Thượng Quan Sở cùng Diệp Thanh Linh vừa rời đi, tất cả mọi người cũng đi theo rời khỏi bàn ăn, lưu lại Má Trương một người nhìn bóng dáng bọn họ rời đi, nói: "Tôi cũng biết tùy duyên, nhưng mà con nhóc kia định khi nào mới thông suốt nha!"

Chỉ chớp mắt lại là một tháng trôi qua, Diệp Thanh Linh đã mang thai được bốn tháng, bụng hơi hơi nhô.

Qua hai ngày chính là hôn lễ của Mễ Lam Nhi. Phu nhân Tiền mặc dù lúc trước nói không nhận con trai này là Tiền Nguyên, nhưng cuối cùng vẫn đến. Hơn nữa còn ở biệt thự Tiền Nguyên mua hai ngày trước.

Đi theo Tiền phu nhân đến nhân còn có cô gái Tâm Di ngày đó xuất hiện ở nhà họ Diệp, Tiền Nguyên lạnh lùng nhìn Tâm Di, phu nhân Tiền liền giải thích nói: "Mẹ đã nhận Tâm Di làm con gái nuôi. Xem như em gái tới tham gia hôn lễ của anh trai không thành vấn đề đi!"

Phu nhân Tiền lúc nói chuyện chằm chằm Mễ Lam Nhi, Mễ Lam Nhi chung quy không thể để cho người ta nói cô keo kiệt, liền mất tự nhiên cười nói: "Không thành vấn đề."

Tâm Di đi đến trước mặt Mễ Lam Nhi, kéo tay cô, nói: "Lam Nhi, chúc mừng chị cùng anh trai kết hôn, đây là một chút lòng thành của em, không biết chị có thích hay không." Tâm Di nói xong từ trong túi xách lấy ra một cái hòm tinh xảo cho Mễ Lam Nhi.

Mễ Lam Nhi cười không quá tự nhiên, ý cười chưa đạt đáy mắt, nói: "Cám ơn." Tiếp nhận liền đưa cho Tiền Nguyên.

Thấy Tiền Nguyên tiếp nhận hòm, Tâm Di cười nói: "Lam Nhi không mở ra nhìn xem?"

"Không." Mặc kệ là quà gì, chỉ cần là Tâm Di đưa cô đều sẽ không thích.

Tâm Di cười cầm lấy cái hòm từ trong tay Tiền Nguyên, vừa mở ra vừa nói: "Nhìn xem đi, nếu là không thích, tôi có thể mang đến cái khác." Tâm Di thái độ rất thành khẩn.

Phu nhân Tiền thấy Tâm Di nhiệt tình như vậy cũng nói: "Nhìn xem đi, này nói gì cũng một chút lòng thành của Tâm Di người ta." Tuy nói không thích Mễ Lam Nhi, phu nhân Tiền ở trước mặt con trai vẫn không có ác ngữ qua lại.

Tâm Di vẻ mặt cười, mở hòm ra, theo bên trong lấy ra một cặp nhẫn kết hôn, nói: "Lam Nhi, nhìn xem thích không?"

Mễ Lam Nhi thiếu hứng thú thiếu kiên nhẫn liếc mắt một cái, này vừa thấy ánh mắt cũng không thu về, này không phải là cặp nhẫn của bọn họ ba năm trước đây sao? Như thế nào lại ở trong tay Tâm Di? Mễ Lam Nhi không thích đoán tới đoán lui, nhìn về phía Tiền Nguyên nói: "Đây chỉ là trùng hợp, đúng không!"

Tiền Nguyên lúc nhìn thấy cặp nhẫn kia cũng hoảng sợ, sắc mặt rét lạnh như băng, lúc Mễ Lam Nhi hỏi, vẻ mặt mất tự nhiên, nói: "Này... Này anh cũng không rõ."

Tâm Di cầm nhẫn, u oán nhìn Tiền Nguyên nói: "Nguyên, anh không phải nói em thích, tặng cho em sao? Sao? Đã quên?"

"Này..." Tiền Nguyên thần sắc kích động nhìn Mễ Lam Nhi, nói: "Lam Nhi, sự tình không phải như thế."

"Không phải trùng hợp? Đúng không!" Mễ Lam Nhi lạnh lùng nhìn Tiền Nguyên nhàn nhã nói.

Tiền Nguyên không biết trả lời như thế nào, chỉ nói: "Sự việc không phải như em nghĩ."

Mễ Lam Nhi lạnh lùng cười, nói: "Tốt lắm, tôi đã biết." Nói xong liền đi đến cổng nhà họ Diệp.

Tiền Nguyên nôn nóng đi theo ở phía sau, nói: "Lam Nhi, sự tình không phải như em nghĩ, nghe anh giải thích."

Nhìn Tiền Nguyên cùng Mễ Lam Nhi rời đi, trên mặt Tâm Di xuất hiện một chút âm độc cười.

Tiền Nguyên ở sau người, Mễ Lam Nhi không để ý tới anh ta, lúc đi qua cổng vòm, nói với thủ hạ bang Sở: "Đừng để người ngoài vào nhà họ Diệp, đặc biệt là họ Tiền."

Mễ Lam Nhi có địa vị rất cao trong bang Sở, giống như Tô Phi Ngô Vân, thủ hạ bang Sở đều nghe phân phó của cô, bởi vậy chuyệnMễ Lam Nhi phân phó, bọn họ sẽ lập tức thi hành.

Tiền Nguyên đang muốn quá cổng vòm, hai vị thủ hạ bang Sở ngăn anh lại, nói: "Thiếu gia Tiền, ngại quá, xin trở về." Hai cái thủ hạ cung kính nói.

Mễ Lam Nhi nghe được lời nói của thủ hạ nói với Tiền Nguyên, khóe miệng mang cười, lập tức đến thư phòng đi tìm Diệp Thanh Linh.

Tiền Nguyên sắc mặt lạnh đến khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo, nói: "Tránh ra."

"Không được, chị Mễ nói không thể để người họ Tiền đi qua." Hai vị thủ hạ tươi cười khả ái nhìn Tiền Nguyên.

"Các ngươi nhường hay không nhường?" Tiền Nguyên tức giận sắc mặt tái nhợt, nói với hai thủ hạ.

"Chị Mễ phân phó chúng tôi không thể vi phạm." Một thủ hạ trong đó nói.

"Được, các ngươi được." Nghe được người trong bang Sở một lời một câu chị Mễ, lúc này Tiền Nguyên mới hiểu rõ Mễ Lam Nhi bây giờ không còn là cô gái nhỏ trước đây cả ngày vây quanh anh. Nhìn bóng dáng Mễ Lam Nhi vào nhà, anh thở dài một hơi thật mạnh.

Tiền Nguyên trở lại biệt thự nhà mình, rầu rĩ nhìn mẹ cùng Tâm Di. Sắc mặt càng ngày càng lạnh, thanh âm lạnh lùng nói: "Mẹ, đây kết quả mẹ muốn?"

Phu nhân Tiền thấy Mễ Lam Nhi rời đi, tâm tình đặc biệt ttoots, hoàn toàn xem nhẹ mặt lạnh của Tiền Nguyên, không ngừng nói: "Con trai, con xem thái độ của cô ta, nói đi là đi, không có lễ phép."

Tâm Di cũng nói tiếp, nói: "Đúng vậy a, Lam Nhi sao có thể nói đi là đi chứ? Sao có thể đối xử với anh như vậy?"

Tiền Nguyên vừa nghe, phát hỏa, cả giận nói: "Đủ." Mỗi lần đều là như vậy, lần trước đến nhà họ Diệp gây rối, thiếu chút khiến Mễ Lam Nhi không để ý tới anh. Lần này Mễ Lam Nhi thật sự tức giận, anh phải làm sao bây giờ?

Phu nhân Tiền thấy Tiền Nguyên rống bà, vẻ mặt quanh co, nói: "Con trai, sao con có thể đối với mẹ như vậy, mẹ là mẹ sinh con ra, nuôi con lớn mà con vì người ngoài con lại đối với mẹ như vậy." Tiền phu nhân nói xong còn làm bộ che mặt khóc.

Tiền Nguyên nghe xong tâm càng phiền, lớn tiếng nói: "Mẹ, mẹ muốn con cả đời không có vợ?"

Phu nhân Tiền sửng sốt hai giây, nói: "Đừng nói bậy, nhà họ Tiền không thể không có cháu, con không thể không có vợ."

"Đúng a, sao anh lại không có vợ? Lam Nhi không đồng ý thì Tâm Di nguyện ý (TMD! Con mẹ nó, tức quá)" Tâm Di nũng nịu nói xong, như thế đặc biệt khiến đàn ông yêu thích.

Tiền Nguyên nghe xong lời Tâm Di nói, xem như hiểu rõ là chuyện gì xảy ra. Thì ra mẹ anh chính là muốn dùng phương pháp như vậy để chia rẽ anh cùng Mễ Lam Nhi. Lạnh lùng nhìn mẹ cùng Tâm Di liếc mắt một cái, sau đó ra ngoài.

"Con trai, con chạy đi đâu, con đừng đi!" Phu nhân Tiền ở phía sau kêu.

Sau khi Tiền Nguyên đi ra khỏi cửa lớn nhà mình, tính đi vào từ cửa lớn nhà họ Diệp, cửa vừa rồi đã bị ngăn cản, "Thiếu gia Tiền, người đi nhầm cửa." Thủ hạ bang Sở lòng tốt nhắc nhở.

Tiền Nguyên nhìn hai cái thủ hạ bang Sở, nói: "Được, các ngươi không cho tôi vào không sao, các ngươi đi thông báo một tiếng, nói tôi muốn gặp tiểu thư Diệp."

"Được." Yêu cầu như vậy bọn họ làm thủ hạ nhân đương nhiên sẽ đi xử lý.

Tiền Nguyên đứng ở cửa chờ, qua thật lâu cũng không thấy có người đi ra.

Thủ hạ kia quả thật vào thư phòng bẩm báo Tiền Nguyên muốn gặp Diệp Thanh Linh, nhưng mà Diệp Thanh Linh người ta liền ‘Ừ’ một tiếng xong, không có câu dưới.

Thủ hạ bẩm sau khi rời đi, Diệp Thanh Linh thản nhiên nói: "Thực không nhìn anh ta?"

"Không nhìn." Mễ Lam Nhi đang ở nổi nóng, một ngụm từ chối.

"Được rồi, để cho hắn chờ. Người đàn ông này a, phải cho chút giáo huấn." Nhạc Nhạc ngồi ở bên cạnh máy tính, vừa xử lý tài liệu Diệp thị vừa nói.

Thượng Quan Sở thản nhiên nói: "Anh ta làm gì với em?" Tức giận như vậy, xem ra không phải việc nhỏ.

Mễ Lam Nhi thở dài, nói lại một lần chuyện vừa mới xảy ra.

Sau khi nghe xong, Diệp Thanh Linh thản nhiên nói: "Cần ly hôn sao?"

Nhạc Nhạc rất hứng thú nhìn Mễ Lam Nhi nói: "Đúng vậy, đàn ông như vậy không cần cũng được, để yêu nghiệt giúp em, quang người đàn ông này đi."

"Ách..." Mễ Lam Nhi không nghĩ tới Diệp Thanh Linh cùng Hòa Nhạc Nhạc sẽ nói câu này, cô tuy nói tức giận, nhưng còn chưa muốn ly hôn.

Thượng Quan Sở cười nhìn Diệp Thanh Linh đọc sách, vẻ mặt tà cười nói: "Thanh Linh nhàm chán sao?"

"Ừ!" Diệp Thanh Linh gật đầu thản nhiên nói: "Có chơi không?"

"Đương nhiên là có. Em có hừng thú cùng không?" Thượng Quan Sở tươi cười càng trở nên đẹp mặt.

"Vậy đi thôi!" Diệp Thanh Linh cùng Thượng Quan Sở nói xong liền ra khỏi thư phòng, còn lại Mễ Lam Nhi Hòa Nhạc Nhạc hai người hai mặt nhìn nhau, không biết chơi vui trong miệng bọn họ là cái gì đây?

Vừa ra khỏi cửa, Diệp Thanh Linh cùng Thượng Quan Sở liền đi đến biệt thự Tiền Nguyên. Mới vừa đi hai bước đột nhiên nhớ tới cái gì, dừng lại bước chân, nói với A Phú bên người: "Đi nói cho thiếu gia Tiên, nói tiểu thư Diệp đến nhà anh ta."

"Vâng." A Phú nhận lệnh rời đi.

Diệp Thanh Linh cùng Thượng Quan Sở chầm chậm xuyên qua cổng vòm nối liền kia nói đi vào biệt thự Tiền Nguyên.

Tiền Nguyên thở hổn hển xuất hiện trước mặt Thượng Quan Sở cùng Diệp Thanh Linh, nói: "Tiểu thư Diệp, Mễ Lam Nhi sao rồi?"

"Anh nói đi?" Thượng Quan Sở vẻ mặt tà cười, không đáp hỏi lại.

Tiền Nguyên sửng sốt, nói: "Tôi phải làm sao bây giờ?" Không cần phải nói Mễ Lam Nhi nhất định tức giận, xem ra sự việc lần này ầm ĩ lớn, qua hai ngày nữa là hôn lễ bọn họ, cãi vả như vậy, nếu Mễ Lam Nhi không lấy anh, như vậy anh phải làm như thế nào đây?

"Làm trò cười mà thôi, không có gì ghê gớm." Diệp Thanh Linh an ủi nói.

Tiền Nguyên nghe xong Diệp Thanh Linh an ủi không khỏi không có cảm thấy dễ chịu, ngược lại càng nóng nảy, nói: "Tiểu thư Diệp thiếu gia Sở, Lam Nhi rất nghe các ngươi, các ngươi khuyên nhủ cô ấy đi!"

Thượng Quan Sở cùng Diệp Thanh Linh vừa nghe Tiền Nguyên nói chuyện, vừa tiến vào biệt thự, một bộ dáng đi tham quan nhà mới.

Bọn họ vừa mới đi vào, thì phu nhân Tiền cùng Tâm Di cũng tính ra ngoài. Phu nhân Tiền thấy Tiền Nguyên cùng Thượng Quan Sở đột nhiên xuất hiện, hoảng sợ, vỗ vỗ bộ ngực nói: "Thiếu gia Sở, có việc sao?"

"Tùy tiện đến xem." Thượng Quan Sở ôn hoà trả lời.

Phu nhân Tiền nhiệt tình muốn mời bọn họ vào ngồi, còn phân phó người hầu pha trà.

Diệp Thanh Linh mang trà lên tùy ý uống một ngụm, nhìn Tâm Di nói: "Vị này là Tâm Di đi!"

"Vâng, tiểu thư Diệp, vị này là Tâm Di."Phu nhân Tiền mất tự nhiên cười trả lời, ở trong lòng đoán ý trong lời nói của Diệp Thanh Linh.

Tâm Di nhìn Thượng Quan Sở cùng Diệp Thanh Linh, nhớ đến lần trước ở nhà họ Diệp, chuyện phu nhân Tiền bị người ta ôm ra ngoài, sắc mặt liền tái nhợt. Vẻ mặt mất tự nhiên cười nói: "Hai vị có việc gì sao?"

Thượng Quan Sở vẻ mặt quái dị cười, nói: "Không có việc gì, chính là không có việc gì người lanh quanh trong nhà, nói chuyện phiếm mà thôi."

Nghe trong miệng Thượng Quan Sở nói hai chữ chuyện phiếm, mặt Tiền Nguyên luôn luôn băng hàn cũng xuất hiện một tia tò mò.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio