"Vân Tĩnh Sơ - -" Mộ Hi thực sự tức giận .
"A - - không phải anh ta sao?" Vân Tĩnh Sơ nhìn thấy vẻ mặt Mộ Hi cũng biết là lại sai rồi, vậy chỉ còn một người có khả năng nhất!
"Là Nam Cung Diệu, ông chủ của các cậu." Mộ Hi cũng không muốn con nhóc này đoán mò lung tung!
"Ừm, cũng hợp tình, trong dự liệu." Thì ra Vân Tĩnh Sơ cố ý giả bộ, cô ép buộc Mộ Hi nói ra.
"Xảo quyệt..." Mộ Hi biết rõ bị lừa.
"Con nhóc này, có can đảm, chúng chị em bội phục cậu, cũng dám ép tà ma, có thích không??"
"Vân Tĩnh Sơ, cậu còn như vậy, mình sẽ rời đi."
"Bớt giận bớt giận, mình câm miệng, mình câm miệng." Vân Tĩnh Sơ dùng tay che miệng lại, còn vụng trộm cười ngây ngô.
"Hình như anh ấy đã nghi ngờ mình sinh đứa bé?" Mộ Hi bực tức nói.
"Đúng rồi, hôm nay mình mang Nam Nam đi ăn cơm, đụng phải Diệu tổng, thì ra hai người họ đã sớm biết nhau." Vân Tĩnh Sơ hưng phấn nói, mặc dù Mộ Hi luôn không thừa nhận, nhưng mà trong lòng Vân Tĩnh Sơ biết Mộ Tư Nam chính là con trai của Nam Cung Diệu, Mộ Tư Nam, Mộ Tư Nam, đến tên này cũng ý chỉ con của Nam Cung Diệu? Nha đầu chết tiệt kia còn dám mạnh miệng!
"..."
Mộ Hi không nói gì, đến bây giờ cô không hề muốn lừa gạt cô ấy, giấu ở trong lòng lâu như vậy, muốn tìm thêm người nói một chút.
"Hi, nói cho mình biết, tại sao lúc trước cậu muốn sinh đứa bé này?"
"Về sau mình mới biết là có con, lúc trước mình một lòng chăm sóc em gái, mỗi ngày bận rộn khiến cho đầu óc choáng váng, không có để ý thân thể của mình có chút khác thường, mẹ mình đã nhìn ra, bà ép mình phá thai, mình đã quỳ xuống cầu xin bà đồng ý cho mình sinh đứa bé này ." Mộ Hi nhớ lại tất cả, trong lòng vẫn thấy chưa xót.
"Hi, quyết định của cậu là chính xác, Nam Nam rất tốt, chúng ta đều thương nó, nhưng mà, chúng ta không thể cho nó tình thương của cha!" Vân Tĩnh Sơ hết sức đau lòng với Nam Nam.
"Chỉ cần mình có thể, mình sẽ cho con trai mọi thứ, nhưng không thể nói nó là con trai của anh, cho nên mình muốn cậu thề, tuyệt không được nói ra sự thật." Mộ Hi khẩn cầu Vân Tĩnh Sơ.
"Hi, cậu đã nói như vậy, đương nhiên mình sẽ đáp ứng cậu, ai kêu mình là mẹ nuôi của Nam Nam, mình nghĩ khả năng cậu có chuyện khó xử, yên tâm đi, không có đồng ý của cậu mình sẽ không nói." Vân Tĩnh Sơ cho rằng Mộ Hi lo lắng Nam Cung Diệu đã đính hôn, đột nhiên Nam Nam xuất hiện người ba như vậy, đối với nó mà nói chưa chắc đã là chuyện tốt! Bây giờ sinh hoạt của đứa bé rất vui vẻ, nên tiếp tục để yên thế đi!
"Cám ơn, vốn mình cho là mình đã mang thai mười tháng sinh nó ra, con trai sẽ giống mình, không nghĩ tới nó không giống mình chút nào, lớn lên không giống mình thi coi như xong, nhưng quả thực tính thình làm cho người ta không thể chịu nổi, thực sự có chút oán giận cha thằng bé, lại là một tiểu ma đầu, quỷ ranh mãnh."
"Kỳ thật, còn phải cám ơn cha ruột của nó, Nam Nam mang gương mặt xinh đẹp là do anh ta ban tặng, bộ dạng nhỏ bé còn đẹp trai, mê chết người." Vân Tĩnh Sơ ha ha cười, trong giọng nói lộ ra hâm mộ.
"Mình lại lo lắng, Nam Nam càng lớn càng giống anh, mình sợ anh ấy sẽ biết." Mộ Hi sợ hơn chính là người phụ nự nữ thần bí kia, cô ở ngoài sáng, người ta ở trong tối, ngẫm lại thì đã sợ hãi!
"Con nhóc này, nghĩ nhiều như vậy làm gì? Xe đến trước núi ắt có đường, yên tâm đi, thực sự có ngày như vậy, cũng là ý trời, dù sao người ta là cha con, máu mủ tình thâm."
"Mình phải về đây, quá muộn, ngày mai còn phải đi làm, có rảnh thì sẽ liên lạc lại, tạm biệt." Đột nhiên Mộ Hi rất nhớ con trai, vì vậy, đứng dậy rời đi, Vân Tĩnh Sơ đã có được đáp án, đương nhiên cũng ngủ được rồi.
Ngày hôm sau, tập đoàn Nam Cung.
Trong phòng làm việc rộng mở sáng sửa, Nam Cung Diệu tùy ý ngồi trên ghế làm việc, mắt ưng híp lại, hai tay vòng trước ngực, mày đẹp khẽ nhíu, nhìn ra là đang không vui. Dưới chiếc mũi cao hé ra đôi môi khêu gợi, khóe miệng khẽ vểnh lên, làm cho người ta thấy như cười mà không phải cười.
"Diệu tổng, tôi đã tra tất cả tài liệu, cái gì cũng không tra được, tất cả tin tức con trai Mộ Hi giống như bốc hơi chỉ trong một đêm, không biết Diệu tổng còn phái ai đi thăm dò không?" Lãnh Đông hoài nghi có người động tay chân.
"Ừm." Nam Cung Diệu thảm nhiên ừm một tiếng.
"Diệu tổng, lần trước tôi điều tra, còn có tin tức liên quan về đứa trẻ một chút, nhưng bâu giờ cái gì cũng tra không được? Tôi hoài nghi có người cướp trước mặt tôi?"
"Nói tiếp." Nam Cung Diệu vẫn thản nhiên nói.
"Nếu như là vậy, tôi đoán, là có người cố gắng giấu diếm chuyện gì, chẳng hạn cuối cùng đứa bé này của ai? Nếu tin tức của đứa trẻ bị che đậy, chỉ có thể nói rõ ra một nguyên nhân, đứa trẻ này có khả năng rất lớn là con trai Diệu tổng, mà người thần bí làm như vậy là vì ngăn cản ngài cũng đứa bé quen biết nhau." Lãnh Đông suy đoán giống như suy nghĩ của Nam Cung Diệu.
"Từ giờ trở đi, không cần tra chuyện đứa nhỏ, tôi lo lắng sẽ có bất lợi đối với mẹ con họ, tôi hoài nghi đằng sau có một âm mưu to lớn, cậu hãy đi điều tra về người này?" Nam Cung Diệu đưa ảnh chụp ra, chỉ vào người đàn ông bí ẩn có trên ảnh, Lãnh Đông bỗng nhiên hiểu ra.
"Diệu tổng, là tôi sơ ý." Lãnh Đông hổ thẹn, mọi chuyện rõ ràng như vậy anh nhìn không ra, thật là sơ ý!
"Đi xuống đi."
"Vâng."
Nam Cung Diệu cẩn thận nghĩ lại, Mộ Hi liên tục khó hiểu vì sao đột nhiên mất tích? Xem ra âm mưu này đã bắt đầu vào bốn năm trước, đáng chết, nếu như Mộ Hi bị đến uy hiếp, cô cũng bất đắc dĩ mới rời đi? Anh còn giận cô bốn năm, sau bốn năm gặp lại lần nữa, căn bản người phụ nữ này không có kết hôn, năm đó cô lừa anh, chính mình thật là khờ, thế mà tin tưởng câu chuyện nói dối của cô! Cho rằng cô thực sự tìm đàn ông.
Nếu như cô có lời khó nói, vậy bao năm cô luôn mang theo đứa nhỏ, còn có em gái sinh bệnh, thì đã trải qua thế nào?
Rầm - -
Nam Cung Diệu đánh một đấm trên bàn, hồ đồ, mình bị tình yêu làm cho váng đầu, không có năng lực phán đoán thật giả!
Lúc này đây, anh không thể lại để cho cô yên lặng chịu đựng một mình, khó trách ngày đó Mộ Hi nhìn thấy bức tranh con trai vẽ, khóc đau lòng, lúc ấy anh thấy tò mò, thì ra là như vậy, đứa bé kia là con của anh, là con trai Nam Cung Diệu, anh nắm lấy áo khoác chạy ra bên ngoài, ngày hôm qua đứa bé vẫn ngồi ở trên đùi anh làm nũng, xem ra là con trai đến đây tìm ba, ôi trời! Lúc này thì Nam Cung Diệu mới biết mình làm người thật thất bại, nghĩ lại ngày đó đứa bé bị người ta khi dễ, bởi vì không có ba, cho nên bạn học đều không chơi với nó, đứa bé này vì sợ mẹ lo lắng, thế nên bản thân chịu đựng, Nam Cung Diệu tức giận tới mức đánh tay lái, anh giận chính mình! Giận chính mình hồ đồ!
Đi vào nhà trẻ gần đây của Mộ Tư Nam, từ xa nhìn thấy con trai chơi đùa một mình, lập tức thấy lòng chua xót, nhưng mà, bây giờ anh không thể xuống xe, bởi vì gần đấy có người giám thị, anh còn chưa tra rõ đối phương là ai? Anh không thể để cho con trai gặp nguy hiểm, chỉ có thể nhẫn nhịn, mặt ngoài thì như bình tĩnh, kỳ thật bên trong sóng lớn mãnh liệt.
Nghĩ tới nghĩ lui, Nam Cung Diệu nghĩ tới biện pháp an toàn nhất, khả năng bây giờ mẹ con Mộ Hi bị người ta để mắt tới rất lớn, vì để bảo đảm an toàn cho mẹ con Mộ Hi, chỉ có thể cho người phía tong ăn thuốc an thần.
"Mẹ, hai ngày nay con bận nhiều việc, công ty có hoạt động, để ăn mừng chi nhánh công ty thành lập, ngày mai đơn vị còn muốn tổ chức bữa tiệc, lãnh đạo lớn nhỏ trong công ty đều tham gia, mẹ nói Nam Nam biết để hết lần bận rộn này cho sẽ đưa nó đi tới công viên Hải Dương." Mộ Hi cảm thấy không thể về nhà cùng đứa bé, cảm thấy mắc nợ nó, cho nên quyết định đền bù tổn thất cho con trai.
"Tiểu Hi, yên tâm đi, công việc quan trọng hơn." Mộ Hi hết sức yên tâm, mẹ luôn là người hậu thuẫn kiên cường nhất cho cô.
Thời gian trôi qua rất nhanh, Mộ Hi ở hội trường bữa tiệc.
Bởi vì bây giờ cô đang làm việc, cho nên cô mặc đồng phục làm việc màu đen, tóc dài buộc sau gáy, quần áo màu đen nổi bật làn da khiến cô mê người, một bộ váy ôm chặt cái mông khêu gợi, lại còn vểnh lên, tạo thành hai chữ: Dụ hoặc.
Hôm nay công ty mời các lãnh đạo đại biểu tham gia, công việc của Mộ Hi chính là đứng ở bên cạnh chờ đợi, có công việc lãnh đạo sẽ xắp xếp, quả thực giống như phục vụ.
"Mộ Hi, ra cửa tiếp đãi khách quý." Quản lý ra lệnh cho cô.
"Vâng, quản lý." Mộ Hi chạy ra tới cửa nghênh đón khách quý đến.
"Hoang nghênh đến đây, mời ngài vào..." Mộ Hi hết sức lễ phép tiếp đón mỗi một vị khách quý, mà người đến đều là nhân vật có mặt mũi. Không nghĩ tới công ty của mình có thực lực như vậy, lúc trước đến phỏng vấn là đúng.
"Hoan nghênh đến..." Mộ Hi cúi người chào, khi ngẩng đầu, cứng đờ, Nam Cung Diệu? Tại sao anh cũng tới? Còn mang theo vị hôn thê!
"Hoang nghên đến đây, mời ngài vào..." Nhất thời dừng lại, Mộ Hi lấy lại bình tĩnh, không ngạc nhiên, hôm nay tới đây đều là nhân vật có mặt mũi, anh đến cũng bình thường, chỉ là nhìn người phụ nữ bên cạnh, Mộ Hi không thể hiểu được!
Nam Cung Diệu không có bất kỳ thay đổi, Khang Hân ưu nhã kéo anh đi vào.
Một tiếng đồng hồ sau, khách quý đã đến gần hết, Mộ Hi lại đi phục vụ hội trường.
Thỉnh thoảng ánh mắt liếc trộm sang Nam Cung Diệu, từ khi vào cửa người đàn ông đáng giận này không có liếc nhìn cô một cái nào, Mộ Hi thấy khó chịu, còn nói yêu cô, hừ! Sợ là yêu động của cô! Đồ lưu manh! Vô sỉ hạ lưu trứng thối!
"Nhìn đủ chưa? Anh ấy là người đàn ông của tôi." Một giọng nói chán ghét truyền đến từ đằng sau Mộ Hi, quay đầu nhìn thì là Khang Hân, cái người phụ nữ không biết xấu hổ này, trước công chúng, dám nói Nam Cung Diệu là đàn ông của cô ta! Trời ơi! Kỳ thật, người ta nói không sai, bây giờ người ta là khách quý, chính mình vẫn phải bình tĩnh, không thể đắc tội.
"Chúc mừng Khang tiểu thư có đàn ông." Mộ Hi mỉm cười nói, vẻ mặt giả không thể giả hơn.
"Không nghĩ được, bây giờ người bên cạnh Diệu là tôi, cô chỉ là quá khứ, hoặc là quần áo Diệu đã thay!" Khang Hân nói chuyện hết sức ác độc, Mộ Hi nhẫn nhịn, nhịn vì con trai, vì công việc.
"Nhất định Khang tiểu thư phải nắm thật chắc cơ hội tốt này, không cần như tôi trở thành một bộ quần áo!" Mộ Hi có lòng nhắc nhở Khang Hân.
"Cô chảnh cái gì mà chảnh? Tôi nghe nói cô là một người mẹ chưa lập gia đình, không nghĩ tới Mộ tiểu thư không biết xấu hổ như vậy, không kết hôn thì đã có con, chậc chậc chậc... Người bình thường không thể theo được!" Lời nói của Khang Hân quá ác độc, Mộ Hi phát hỏa, cô không thể chịu được người khác vũ nhục con trai của cô, cô sẽ cùng người ta liều mạng.
"Cô thật là quá đáng, tôi là mẹ của một đứa nhỏ thì đã thế nào? Cô quản việc vớ vẩn, cô đừng có mà xen vào việc của người khác đi?" Mộ Hi bắt đầu nói chuyện mang chữ thô tục.