"Diệu tổng, ba ngày sau chính là kỷ niệm ngày thành lập công ty, còn gì cần phân phó." Lãnh Đông hỏi.
"Nên mời đều mời đến, nhớ kỹ, nhất là ba người kia nhất định phải mời đến, dám động vào người phụ nữ của tôi, chán sống!" Nam Cung Diệu hung hăng nói.
"Hiểu, Diệu tổng." Lãnh Đông đi ra ngoài, Nam Cung Diệu chuẩn bị về nhà, lại nhận được điện thoại cha gọi tới, bọn họ hẹn gặp mặt ở một quán cà phê.
Lúc Nam Cung Diệu tới, Nam Cung Vân đã chờ trong quán cà phê.
"Cha, cha đã đến rồi." Nam Cung Diệu chào hỏi nói.
"Uhm, ngồi xuống đi!"
"Cha, có việc?" Nam Cung Diệu lại hỏi.
"Uhm, chuyện của Mộ Hi con thấy thế nào?" Nam Cung Vân nói.
"Ý cha là?" Nam Cung Diệu không biết cha chỉ chuyện đó.
"Chính là Mộ Hi trở lại, vốn là cha cho rằng con phải giống cha chứ! Xem ra là mẹ con trên trời linh thiêng bảo vệ các con, hôm nay cha đi thắp nhang cho mẹ con, cầu xin bà tiếp tục bảo vệ các con."
"Con không hy vọng lời tiên đoán kia là thật!" Nam Cung Diệu đau khổ nói.
"Nhưng là mỗi đời nhà họ Nam Cung chúng ta đều phải có một người bị lời tiên đoán nguyền rủa, đời này chỉ có một mình con, cha cũng là sợ hãi, lúc trước nghe thấy Mộ Hi gặp chuyện không may, cảm giác đầu tiên của cha chính là lời tiên đoán!" Nam Cung Vân đau khổ nói.
"Con không tin cái lời tiên đoán chết tiệt gì đó, Mộ Hi không phải là đã trở về sao, chuyện quá khứ con không biết, nhưng mà, chuyện từ nay về sau con tin tưởng duyên phận trời đã định trước." Nam Cung Diệu bất đắc dĩ nói.
"Cha hôm nay tìm con chính là muốn nói cho con biết, về lời tiên đoán này còn có một bí mật lớn, chính là tất cả người bị lời tiên đoán nguyền rủa đều là cặp vợ chồng ân ái, đàn ông hết sức chung tình, cũng sẽ bị lời tiên đoán nguyền rủa. Con trai con biết nhiều năm như vậy vì sao con chơi đùa phụ nữ như vậy, cha cũng không quản con không? Bởi vì cha không hy vọng con bị lời tiên đoán nguyền rủa, cho nên phương diện đó cha không can thiệp, nhưng mà, gần đây cha phát hiện con hết sức chung tình với Mộ Hi, cha lo lắng!"
Nam Cung Vân đau lòng nói, ông sợ con trai mình cũng sẽ cô độc cả đời, chỉ có thể chơi đùa phụ nữ bên ngoài cả đời, không được lấy về nhà, nếu không lời tiên đoán sẽ thành hiện thực.
"Ý cha là?" Nam Cung Diệu hỏi.
"Cha hy vọng con về sau đừng quá dùng tình cảm với Mộ Hi, như vậy con sẽ hại nó, nó là một cô gái tốt, cha không hy vọng nó xảy ra chuyện!"
Nam Cung Vân khổ sở nói, vì sao số mệnh đàn ông nhà họ Nam Cung cứng như thế, phụ nữ gả vào nhà ông đều sẽ không sống lâu được, năm đó ông và mẹ của Nam Cung Diệu thật lòng yêu nhau, nhưng mà tiệc vui chóng tàn, Nam Cung Diệu vừa ra đời không lâu, mẹ của anh liền xảy ra tai nạn qua đời, đây cũng là sự thật Nam Cung Diệu vẫn không cách nào đối mặtđược, mặc dù anh hoài nghi tai nạn là do người gây ra, nhưng anh cũng đã chấp nhận lời tiên đoán thật sự tồn tại! Truyện chỉ edit tai diendanlequydon.com
Anh không cách nào tha thứ cho mình, Mộ Hi chết giống như là do anh hại chết, bởi vì tiên tri đã nói, đàn ông nhà họ Nam Cung sẽ khắc vợ, Mộ Hi gặp chuyện không may, Nam Cung Diệu vẫn luôn tự trách, anh cảm giác chính là hung thủ hại chết Mộ Hi.
Biết rõ gia tộc bị lời tiên đoán nguyền rủa, anh không nên kết hôn cùng Mộ Hi, may mà Mộ Hi không có việc gì, nếu không, cả đời này anhđều sống trong đau khổ!
"Con biết rồi cha." Nam Cung Diệu trả lời.
"Cha hy vọng con thỉnh thoảng tàn nhẫn với nó một chút, có lẽ có thể tránh khỏi bi kịch xảy ra! Mặc dù như vậy rất đau khổ, nhưng con có thể khiến nó an toàn, phàm là tình cảm vợ chồng bất hòa cũng có thể tránh khỏi nguyền rủa."
"Cha, con biết rồi, con đi về trước." Nam Cung Diệu rời khỏi quán bar, lời của cha không phải là không có lý, nếu như thỉnh thoảng nổi giận với cô, có lẽ thật sự có thể tránh để lời tiên đoán xảy ra.
Nam Cung biệt thự.
"Bà xã, ba ngày sau công ty tổ chức kỷ niệm ngày thành thành lâp, thân thể của em có tiện tham gia không?" Nam Cung Diệu hỏi.
"Bộ dạng này của em làm sao đi?" Mộ Hi chỉ chỉ bụng, viết lên giấy.
"Bà xã, bộ dạng này của em đẹp nhất." Nam Cung Diệu tà mị cười, hôn Mộ Hi một cái, Nam Cung Diệu rất đau khổ, vợ yêu thật đáng yêu, yêu cô cũng không đủ, làm sao nhẫn tâm lại bắt nạt cô, nhưng mà, lời cha nói lúc nào cũng nhắc nhở anh, chỉ cần Mộ Hi có thể sống thật khỏe, những thứ này đều không có việc gì, nhịn một chút, nhưng mà trước tiên để Mộ Hi sinh con xong, anh quyết định bắt đầu nóng nảy với Mộ Hi.
"Lại nói bậy, bụng lớn như vậy, còn đẹp? Không đi không được sao?" Mộ Hi cầm giấy lại viết lên.
"Em biết không? Tất cả mọi người đều nghĩ em đã... Anh muốn ngày hôm đó cho bọn họ biết đó chỉ là hiểu lầm, Nam Cung Diệu anh vẫn không độc thân!" Nam Cung Diệu nói.
"Được rồi, nghe lời anh." Mộ Hi lại viết cho Nam Cung Diệu xem.
"Anh nghe Nam Nam nói, hôm nay mẹ, Tĩnh Sơ và em gái đều đến, vì sao không để họ ở lại một đêm? Ở đây rất rộng, em nhất định rất nhớ họ có phải không?" Nam Cung Diệu ôn nhu nói.
Mộ Hi không có viết, hai tay cũng không khoa tay múa chân, cô tựa đầu trên vai Nam Cung Diệu, mỉm cười.
Kỳ thật, Mộ Hi không cho họ đi, nhưng mà, mẹ cô lặng lẽ nói với cô, nhớ bà có thể trở lại, ban ngày ông xã không ở nhà, cho nên buổi tối họ không muốn quấy rầy thế giới của hai người.
Nam Cung Diệu một tay ôm Mộ Hi eo, tay kia vuốt bụng Mộ Hi.
"Bà xã, cám ơn em, lại sinh con cho anh." Lời Nam Cung Diệu nói, khiến Mộ Hi yên tĩnh ngồi thẳng dậy, ngơ ngác nhìn anh, người đàn ông này có ý gì? Cái gì gọi là lại? Chẳng lẽ anh rõ Nam Nam là con anh?
"Vẻ mặt gì vậy? Chẳng lẽ Nam Nam không phải là con trai của em!" Nam Cung Diệu vuốt mũi đáng yêu của Mộ Hi một cái.
Thời gian thoáng qua, ba ngày trôi qua. Hàn Băng Tâm diendanlequydon
Bữa tiệc kỷ niệm ngày thành lập tập đoàn Nam Cung.
Hôm nay rất nhiều người tới, đàn ông mỗi người tư thế oai hùng hiên ngang, phụ nữ mỗi người xinh đẹp động lòng người.
Ba ngày trước, Mộ Hi đồng ý tới tham gia, Nam Cung Diệu liền sai người làm lễ phục dạ hội của phụ nữ có thai cho Mộ Hi.
Mộ Hi bởi vì mang thai, Nam Cung Diệu sai người trang điểm nhạt cho cô, lại kết hợp với lễ phục tao nhã đắt tiền, chỉ có thể khuôn mặt đó nhất định là một người đẹp thanh thuần, nhưng vừa nhìn phía dưới, bụng lớn, cũng biết là phụ nữ đã kết hôn, hơn nữa còn là phụ nữ có thai xinh đẹp.
"Không tệ, rất đẹp." Nam Cung Diệu nhìn Mộ Hi trong gương không khỏi khen ngợi, thật sự rất đẹp, vợ yêu vốn có bộ dạng xinh đẹp, sau khi qua trang điểm, càng xinh đẹp động lòng người hơn, giống như một vì sao lấp lánh tỏa sáng, khiến người ta không chú ý cũng không được.
Mộ Hi ngượng ngùng cười cười, người đàn ông này càng ngày càng biết nói chuyện.
Nam Cung Diệu lấy ra một chiếc hộp nhỏ tinh xảo, mở ra bên trong là một sợi dây chuyền tỏa sáng lấp lánh, trên mặt khảm kim cương chói mắt, vừa nhìn liền thấy rất quý giá, Nam Cung Diệu tự mình đeo lên cho Mộ Hi, sau đó dịu dàng hôn lên trán cô một cái.
Mộ Hi không thích rêu rao như vậy, nhưng mà hôm nay là ngày thành lập công ty, khẳng định rất nhiều người, cho nên cô không thể ăn mặc giản dị, cho nên cô vui vẻ nhận quà ông xã tặng.
Ngày thành lập được tổ chức ở một khách sạn bên cạnh công ty, kỳ thật, khách sạn này chính là khách sạn Mộ Hi gặp Pháp Hải, đây đều là tài sản trên danh nghĩa của Nam Cung Diệu.
Chỉ thấy cửa khách sạn trang hoàng lộng lẫy, mặt tiền cực kỳ rộng lớn, đèn sáng lấp lánh, từng chiếc xe sang trọng chậm rãi lái vào, có thể thấy được người đến đều là nhân vật lợi hại.
Mộ Hi khoác cánh tay Nam Cung Diệu chậm rãi đi vào, Nam Cung Diệu cảm giác được Mộ Hi khoác tay anh thật chặt.
"Căng thẳng sao?" Nam Cung Diệu vừa từ từ đưa đi vào bên trong, vừa thấp giọng hỏi cô.
Mộ Hi gật đầu, thẳng thắn thừa nhận, bởi vì mình mất giọng, chờ lát nữa nhất định có vấn đề, đây là một trong những nguyên nhân khiến cô căng thẳng, còn có chính là sau khi những người kia nhìn thấy cô, sẽ nghĩ sao? Người phụ nữ tất cả mọi người cho rằng đã chết, hôm nay đột nhiên xuất hiện, người khác có thể cho rằng cô là quỷ hay không? Giống như một số nữ quỷ trên TV, nghĩ tới đây chính mình không khỏi buồn cười.
"Đừng sợ, có anh ở đây, trường hợp này chính là ăn cái gì đó, tán gẫu." Nam Cung Diệu nhẹ nhàng vỗ tay Mộ Hi.
Mộ Hi gật đầu, hai người vừa đi vừa nói, rất nhanh liền đến cửa tổ chức bữa tiệc.
Tiệc rất nhanh liền bắt đầu, không ít người đã gần đến đây.
Y hương tấn ảnh (), đèn thủy tinh xinh đẹp chiếu rọi bữa tiệc rõ ràng, trên mặt mỗi người đều tràn đầy mỉm cười, đều là bộ dáng hết sức vui vẻ.
(): là một thành ngữ, miêu tả sự lộng lẫy đẹp đẽ của phục sức trên người, cũng có ý ám chỉ phụ nữ hoặc chỉ những thứ hay thấy ở những yến hội xa hoa
Mặc dù nhiều người ở đây, tất cả mọi người nói chuyện với nhau, cho nên tạo ra một chút tiếng ồn, ngay lúc Nam Cung Diệu và Mộ Hi xuất hiện cùng nhau, những tiếng ồn này trong nháy mắt biến mất, lập tức chính là yên tĩnh, sau giây phút yên tĩnh chính là nhao nhao bàn luận.
"Ồ, người phụ nữ bên cạnh Diệu tổng là ai? Còn là phụ nữ có thai."
"Diệu tổng lại kết hôn sao? Xem ra rất thân mật."
"Tôi thấy sao người phụ nữ này nhìn quen quen?"
"Trời ạ, các người nhìn kỹ một chút người phụ nữ này có giống phu nhân trước của Diệu tổng không?"
"Nhưng mà, phu nhân trước của Diệu tổng không phải đã xảy ra tai nạn qua đời? Vậy người phụ nữ này là ai?"
"Còn có thể là ai? Người phụ nữ của Diệu tổng! Thấy không, người ta con cũng có rồi, xem ra lại muốn sinh con xong rồi làm hôn lễ."
"Chao ôi! Chỉ tiếc phu nhân của Diệu tổng hồng nhan bạc mệnh, còn trẻ như vậy đã qua đời, không nghĩ tới Diệu tổng nhanh như vậy liền có người phụ nữ mới, hơn nữa còn giống như phu nhân của Diệu tổng vậy, nếu không thực sự cho rằng là cùng một người!"
... ... ... ... ... ... ... ... . . .
Tóm lại nói là cái gì cũng có.
Mộ Hi mê thích nhìn thoáng qua Nam Cung Diệu, hôm nay anh mặc một thân tây trang màu đen, thân hình cao lớn khôi ngô, vẻ mặt vừa nhìn chính là lạnh lùng, nổi bật giống như hạc đứng giữa bầy gà vậy.
"Bà xã, nhìn nữa sẽ chảy nước miếng." Nam Cung Diệu nhìn phía trước, nhỏ giọng thì thầm, Mộ Hi lúng túng cười, dùng tay nhỏ kéo Nam Cung Diệu lặng lẽ tập kích Nam Cung Diệu, nhéo một cái bởi vì rèn luyện lâu dài cánh tay đều là cơ bắp.
Động tác nhỏ này của hai người, bị một cặp mắt lạnh lẽo rét buốt trong đám người thu hết vào trong mắt.
"Bà xã, em qua một bên ngồi một chút, có thể tùy tiện ăn một chút đồ, nghỉ ngơi một chút, anh muốn chào hỏi một số khách hàng quan trọng, đây là lễ nghi cơ bản." Nam Cung Diệu ôn nhu nói, sau đó, hôn trán Mộ Hi một cái, đi qua một bên, trong nháy mắt vẻ mặt trở nên lạnh lùng. Hàn Băng Tâm dien,/dan,l/e,quy,/don
Mộ Hi tìm chỗ ít người ngồi xuống, còn tiện tay lấy một ly trà sữa, nhàn nhã uống.
Mộ Hi vừa uống trà sữa vừa nhìn Nam Cung Diệu, không thể phủ nhận, anh thật sự là một người đàn ông hết sức ưu tú, bất luận là về năng lực, hay là về bề ngoài, quả thực là không ai bằng, không khỏi bắt đầu bội phục ánh mắt của mình tốt, bởi vì trong lòng vui vẻ, cho nên tự nhiên biểu hiện ở trên mặt.
Đúng lúc này, một người phụ nữ ăn mặc khêu gợi ngồi bên cạnh Mộ Hi, tay bưng rượu đỏ.
"Đây lại là ai không biết xấu hổ, quyến rũ Diệu tổng, còn mang thai con của Diệu tổng, hôm nay tới đây khoe khoang chính mình không biết xấu hổ sao?" Người nói chuyện không cần đoán chính là một trong những người phụ nữ thích Nam Cung Diệu, bởi vì ánh mắt cô ta nhìn Mộ Hi tràn đầy địch ý, giọng điệu nói chuyện mang theo ghen tuông, rõ ràng là ăn dấm chua của Mộ Hi, thuần túy là ghen tị.
Mộ Hi không nói, chỉ là từ từ uống trà sữa.
"Người phụ nữ thối giở trò lạnh lùng cái gì, tôi nói chuyện với cô, không nghe thấy sao?" Người phụ nữ thấy Mộ Hi không phản ứng, hiển nhiên là có chút luống cuống.
Mộ Hi vẫn không nói.
"Này? Chẳng lẽ cô là người câm?" Người phụ nữ bắt đầu hoài nghi, bởi vì từ lúc Mộ Hi và Nam Cung Diệu vào cửa, không phát hiện cô nói chuyện nhiều, vừa rồi giống như vẫn là Diệu tổng nói chuyện, cô chỉ mỉm cười, cũng không trả lời, người phụ nữ này nghĩ tới đây không khỏi bắt đầu vui mừng.
Mộ Hi vẫn không nói.
"Diệu tổng vì sao thích người câm này, đứa nhỏ trong bụng cô là của Diệu tổng sao? Vậy xin hỏi thời điểm cô và Diệu tổng tạo đứa bé, cô có rên rỉ hay không?" Người phụ nữ nghiêng đầu hỏi Mộ Hi, giọng nói nhỏ chỉ có mình Mộ Hi có thể nghe thấy.
Mộ Hi kinh ngạc, trên mặt trắng bạch, cô vẫn không nói, bởi vì cô không muốn bởi vì loại phụ nữ này quấy rầy kỷ niệm ngày thành lập tập đoàn, bởi vì không khí nơi này hết sức vui mừng, cô không muốn phá hư bầu không khí này.
Người phụ nữ cho rằng Mộ Hi không nói liền đại biểu yếu đuối, trong lòng bắt đầu đắc ý, cô ta từ từ đi về phía Mộ Hi, sau đó cô ta cố ý dùng giày cao gót mười cm kia giẫm chân Mộ Hi, ai ngờ, một giọng nói lạnh lùng như đến từ hầm băng truyền ra từ phía sau.
"Cô làm cái gì? Cút." Người phụ nữ lập tức bị Nam Cung Diệu ném qua một bên, cũng không thèm nhìn tới người phụ nữ bởi vì bị ném mà ngã xuống, Nam Cung Diệu ôn nhu hỏi Mộ Hi.
"Bà xã, em không sao chứ?"
Mộ Hi lắc lắc đầu, mỉm cười với anh, Nam Cung Diệu nghiêng đầu sang chỗ khác đi về phía người phụ nữ vừa rồi.
"Cô thật to gan, dám trêu chọc người phụ nữ của tôi, bảo vệ, ném cô ta ra ngoài." Nam Cung Diệu lạnh lùng nói.
"Diệu tổng, Diệu tổng, vì sao? Vì sao? Tôi vẫn luôn thích anh, vì sao anh không nhìn đến tôi, cô ta có cái gì tốt, còn là một người câm, tôi chính là nữ diễn viên có danh tiếng ở giới ảnh thị (điện ảnh và truyền hình), ai không muốn cùng tôi, nhưng tôi chỉ muốn anh, tôi thích anh."
Người phụ nữ khóc nói, lời của cô ta khiến Mộ Hi nhất thời có chút đồng cảm với cô ta, còn hết sức si tình, lại là một người phụ nữ say đắm ông xã, vóc người tuấn mỹ xem ra cũng là một tội lỗi!
"Tôi đã kết hôn cô không biết sao?" Nam Cung Diệu vẫn lạnh lùng nói.
"Nhưng mà, nhưng mà phu nhân của anh không phải đã mất." Người phụ nữ cẩn thận nói, chỉ sợ chọc Nam Cung Diệu không vui.
"Mở mắt chó của cô ra, vừa rồi cô bắt nạt chính là phu nhân của tôi."
Lời Nam Cung Diệu nói làm cho sắc mặt người phụ nữ ngã ngồi dưới đất trong nháy mắt trắng bệch, cái gì? Vậy người câm chính là vợ của Diệu tổng? Cô ấy không chết? Lúc trước biết vợ của Diệu tổng qua đời, trong lòng cô ta rất vui vẻ, bởi vì mình lại có cơ hội, kỳ thật, không chỉ có cô ta nghĩ như vậy, rất nhiều phụ nữ đều vui sướng khi cô gặp nạn, bắt đầu chuẩn bị thân thể mềm mại tấn công Nam Cung Diệu.
"Tôi cho rằng, tôi cho rằng cô ấy đã..." Người phụ nư ngồi dưới đất không có sức, người ta là vợ chồng, cô ta còn đấu cái gì với Mộ Hi, nếu không đã không chọc giận Nam Cung Diệu, chết như thế nào cũng không biết!
"Cút - -" Nam Cung Diệu gầm nhẹ, người phụ nữ cuống quít chạy qua một bên ngồi xuống, nằm sấp ở trên bàn len lén khóc.