Lưu Thi Tình mỉm cười, để lộ ra một đôi lúm đồng tiền.Một nữ sinh chạy ra khỏi lớp, nhìn Lưu Thi Tình nói: “Lớp trưởng, chủ nhiệm lớp gọi cậu vào.”Cô ấy đáp lại, nhìn Nhan Mộc Hi gật đầu rồi đi vào lớp học.Hai cô gái đi theo Lưu Thi Tình cũng đi vào.Nhan Mộc Hi dựa vào lan can, nhìn chằm chằm Hứa Tập Ngôn trong lớp học với hai tay ôm trước ngực.Anh đang chăm chú lắng nghe chủ nhiệm nói, đeo một gọng kính vàng, mang đến cho cô một cảm giác văn nhã nhẹ nhàng.Trời ơi, sao lại có người đẹp trai như vậy!Nhan Túc nhìn theo ánh mắt của Nhan Mộc Hi, nhưng chỉ nghĩ là cô chỉ đang đơn thuần ngẩn ngơ: “Chị ơi, chị không thể cứ nhìn chằm chằm vào người khác như thế, sẽ gây ra hiểu lầm đấy.”Cô mở miệng nói: “Chị chỉ đang nhìn anh ấy, nghĩ về anh ấy.”Nhan Túc trợn mắt, khiếp sợ nhìn cô: “Cái gì?”Nhan Mộc Hi chỉ về phía Hứa Tập Ngôn, hỏi: “Đẹp không?”Nhan Túc nhìn kỹ Hứa Tập Ngôn, đứng ở trong đám người đúng là chói mắt nhất: “Đẹp.”Cô thu lại ngón tay, “Mày có muốn anh ấy làm anh rể mày không?”Nhan Túc mở to hai mắt, cho rằng mình vừa nghe nhầm: “Chị nói cái gì?”Cô không kiên nhẫn lặp lại: “Chị mày nói là có muốn anh ấy làm anh rể mày không.”“!!!” Nhan Túc một biểu tình không dám tin.Cậu thừa nhận rằng chị gái mình lớn lên thực sự có một khuôn mặt như yêu tinh, chỉ có thể dùng bốn từ để miêu tả, khuynh quốc khuynh thành.Cô được rất nhiều người theo đuổi, nhưng chưa bao giờ xem trọng một người đàn ông nào.
Hôm nay là lần đầu tiên cậu nghe được từ trong miệng cô nhắc đến người đàn ông kia, còn nói muốn anh ta làm anh rể mình.Thấy Nhan Túc mãi không trả lời mình, Nhan Mộc Hi huých vào tay cậu.
“Chị muốn hỏi mày một chuyện.”“A.” Nhan Túc gật đầu: “Đương nhiên là đẹp trai, rất đẹp trai.”Cô nói: “Mày muốn anh ấy làm anh rể thì mày phải giúp chị.”“Giúp kiểu gì?”Nhan Mộc Hi ngoắc ngoắc ngón tay, ra hiệu cậu cúi xuống.
Cậu làm theo ý cô.
Cô thì thầm nói vào tai cậu mấy câu.Nghe xong, Nhan Túc kinh ngạc nói: “Chị từ khi nào trở thành như vậy…”Nhìn thấy vẻ mặt của Nhan Mộc Hi, cậu nuốt lại lời định nói ra.Lưỡi cô đảo quanh một vòng, hỏi: “Giúp hay không?”Nhan Túc vội gật đầu: “Giúp!”…Mười phút sau, chủ nhiệm đi ra khỏi lớp, theo sau là một vài vị phụ huynh.Nhan Mộc Hi liếc nhìn Nhan Túc.
Cậu làm động tác ok.Chỉ thấy cô đột nhiên cúi đầu che bụng, hàng mày thanh tú cau chặt lại, vẻ mặt khổ sở.Nhan Túc đi về phía trước.
Hứa Tập Ngôn và Lưu Thi Tình lúc này cũng bước ra khỏi lớp học.Cậu vươn tay ngăn anh lại, “Anh ơi, chị gái em đau bụng, anh có thể xem giúp em được không?”Hứa Tập Ngôn và Lưu Thi Tình cùng nhìn về phía trước.
Nhan Mộc Hi đang đứng dựa vào lan can, hay tay ôm bụng, trong miệng phát ra tiếng rên rất khẽ.Là mọt bác sĩ có tinh thần trách, Hứa Tập Ngôn ngay lập tức nói với Nhan Túc: “Tôi đi nhìn xem.”Anh đi về phía Nhan Mộc Hi, hơi cúi người hỏi: “Tiểu thư, cô đau chỗ nào?”Cô nghe thấy giọng nói dịu dàng của anh, tim vô thức đập mạnh.
Cô cố ý nhẹ giọng, yếu ớt đáp: “Bụng.”Nhan Túc dụi dụi mắt, không thể tin vào mắt mình.
Cậu thấy vành tai chị gái mình đỏ bừng.Lưu Thi Tình đi theo sau, quan tâm hỏi: “Hay là đưa chị cậu đến bệnh viện?”Nghe thấy lời này, Nhan Mộc Hi nhanh chóng ngẩng đầu, chạm vào đôi mắt sâu thẳm của Hứa Tập Ngôn.Má ơi, đẹp trai quá!Cô nói: “Tôi mắc chứng sợ bệnh viện.
Hồi nhỏ tôi bị chó cắn, vừa vào bệnh viện đã nghĩ đến chó rồi, sợ lắm.”Nhan Túc: “…” Nói nhảm gì vậy!Hứa Tập Ngôn đẩy gọng kính: “Tôi có thể sờ bụng cô được không? Tôi muốn xem vị trí đau.”Nhan Mộc Hi gật đầu.
bg-ssp-{height:px}
Cô đương nhiên không ngại, còn vô cùng mong chờ được anh chạm vào.Hứa Tập Ngôn vươn bàn tay trắng trẻo thon dài, móng tay được cắt gọn gàng sạch sẽ.Anh ấn lên bụng trái của cô, hỏi: “Ở đây có đau không?”Bởi vì đang mùa hè, Nhan Mộc Hi chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng, cô có thể cảm nhận được nhiệt độ rõ ràng trên tay anh.Thấy cô không trả lời, anh lại tiếp tục hỏi: “Ở đây có đau không?”“A…” Nhan Mộc Hi đáp, “Không đau.”Cô cảm thấy người đàn ông này quá tuấn tú rồi.
Cô là nhan khống, thanh khống, tay khống, mọi điều kiện anh đều phù hợp.Hứa Tập Ngôn lại ấn vào bên bụng phải của cô, “Ở đây thì sao?”Nhan Mộc Hi: “Không đau.”Đứng ở một bên nhìn, Nhan Túc thật không dám tin rằng đây là chị gái mình nữa.Hứa Tập Ngôn khẽ nhíu mày, “Cũng không đau à?”Lưu Thi Tình lên tiếng, “Chị ơi, em nghĩ chúng ta vẫn nên đến bệnh viện đi.”Nhan Mộc Hi chớp chớp mắt với Nhan Túc.
Cậu ngay lập tức nói với Lưu Thi Tình: “Lớp trưởng, Đậu Tử có chuyện tìm cậu.”Trước khi cô ấy nói, cậu đã nắm lấy cổ tay Lưu Thi Tình.“Nhưng…”Nhan Túc ngắt lời cô: “Đậu Tử khẳng định có việc gấp tìm cậu.”Nhan Mộc Hi nhìn bóng lưng Nhan Túc cùng Lưu Thi Tình rời đi, trong lòng liền thoải mái, cuối cùng cũng không có bóng đèn cản trở nữa.Nhưng Hứa Tập Ngôn vẫn quan tâm đến bụng của cô, anh hỏi: “Tôi muốn ấn vị trí dưới rốn của cô, có được không?”Người đàn ông này không chỉ đẹp trai, mà còn rất lễ phép lịch sự nữa.Hứa Tập Ngôn thấy cô không trả lời, cho rằng cô không đồng ý.Anh nhìn vào mắt cô, nói: “Tôi là…” đang nói thì đột ngột dừng lại.Anh cảm thấy có chỗ không đúng.
Sắc mặt cô gái trước mặt hồng hào, tay trái che vị trí bụng trái, nhưng vừa nãy anh rõ ràng ấn vào bụng trái cô lại nói không đau.Anh nghĩ đến nam sinh kia có thể nhờ người khác giúp đỡ hoặc nhờ thầy chủ nhiệm nhưng lại chính xác tìm đến anh nhờ vả.
Mà cậu ta trông cũng không lo lắng gấp gáp chút nào.Cậu ta còn đưa Thi Thi đi, nói rằng có người tìm con bé, có thể yên tâm để chị gái mình ở đây một mình.Hứa Tập Ngôn càng nghĩ càng thấy sai, càng nghĩ càng cảm thấy đang bị đùa giỡn.Anh đứng thẳng người lên, “Đi bệnh viện thôi.”Nhan Mộc Hi cố ý làm ra vẻ yếu ớt lắc đầu, “Tôi sợ.”Hứa Tập Ngôn đẩy gọng kính, “Tôi không biết cô đau ở chỗ nào, vẫn là đi bệnh viện tốt hơn.”Cô đáp lại: “Anh không phải bác sĩ sao.”Cô vừa nói xong liền hối hận.
Lỡ miệng rồi, miệng còn nhanh hơn não.Anh: “Làm sao cô biết tôi là bác sĩ?”Nhan Mộc Hi do dự, tìm lý do: “Bởi vì… vì tôi thấy anh có vẻ chuyên nghiệp, liền nghĩ anh là bác sĩ.
Không ngờ là đoán đúng.”Hứa Tập Ngôn sâu thẳm nhìn cô: “Vậy à?”Cô cười gật đầu, “Đúng vậy.”Anh nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ: “Tôi còn có việc, đi trước.” Anh gật đầu với Nhan Mộc Hi rồi đi về phía trước.“Này…” Cô vội đuổi theo.
“Vậy tôi phải làm sao bây giờ?”Hứa Tập Ngôn quay lại nhìn cô, “Tiểu thư, cô lừa tôi.”Nếu đã bị anh nhìn thấu, cô cũng không giả bộ nữa.
Cô nói: “Tôi đúng là giả vờ.”Anh nghiêm túc nói: “Cô không nên mang chuyện này ra đùa với một bác sĩ.”Nhan Mộc Hi: “Tôi không đùa.” Cô thẳng thắn nói ra: “Tôi chỉ muốn được ngắm anh thôi.”