Giải khuây cùng nhau cho hết buổi thì họ cũng lái xe về căn chung cư của mình, ở đó có cả chỗ đậu xe giành cho xe bốn bánh có an ninh trật tự đầy đủ nên họ cũng không phải lo lắng gì cả.
Cả hai vào tâm rửa rồi nấu bữa tối ăn rồi đến quán bar nơi họ vẫn làm việc vào mỗi tối, đến nơi thì mọi người làm việc chung với Phó Duật Thừa và Kiều Nhiên Nhiên đã chạy lại tiếc nuối cho họ.
- Đại tỉ à, cô nếu như nghỉ việc rồi chúng tôi sẽ buồn lắm đó.
Đúng rồi nhóm nhảy chúng ta đã quen với việc cô nhảy chính rồi, bây giờ nghỉ gấp như vậy khó có thể tìm được một người hoà nhập nhanh với nhóm được.
- Thì trước sau gì chúng em cũng phải nghỉ, nên là nghỉ trước thời gian dự định thôi các chị.
- Chúng tôi biết chuyện đó, nhưng mà lần nghỉ đột ngột này chúng tôi không biết ai có thể làm tốt vạ trò nhảy chính như đại tỉ nữa.
- Thôi không sao đâu các chị, quản lí Tom sẽ tìm được người phù hợp thôi ạ, các chị cứ yên tâm.
- Trưởng quầy cậu cũng sẽ nghỉ phải không ?
- Nói hay lắm người anh em, sao biết hay thế...hửm ?
- Thì trưởng quầy với lại đại tỉ chơi thân với nhau như vậy, bây giờ đại tỉ sắp bị đuổi cậu mà chịu ở lại đây làm một mình chúng tôi chết liền.
Làm việc với hai người một thời gian dài như vậy chúng tôi hiểu hai người mà.
Chúng ta đang là một gia đình mà giờ đây phải xa nhau rồi, tôi cũng không lỡ, nhưng lệnh ông chủ không cãi lại được.
- Thôi được rồi mọi người vào vị trí làm việc của mình đi, còn Kiều Nhiên Nhiên em đi theo anh.
- Quản lí Tom dẫn em theo nữa, em cũng lên để xin nghỉ cùng cậu ấy.
- Ừm đi theo tôi.
Quản lí Tom dẫn Kiều Nhiên Nhiên và Phó Duật Hành đến phòng riêng gặp ông Jew chủ của quán bar này.
- Ông chủ tôi đã dẫn hai người họ tới rồi ạ.
- Ừm cậu ra ngoài đi.
- Mời hai cô cậu ngồi, hình như tôi nhớ không nhầm thì tôi chỉ gọi một mình cô Kiều Nhiên Nhiên tới đây thôi thì phải.
- Đúng ông chỉ gọi mỗi Nhiên Nhiên đến, nhưng chúng tôi đến đây làm việc cùng nhau thì bây giờ rời khỏi đây sẽ đi cùng nhau, nếu như ông muốn sa thải Nhiên Nhiên.
- Chàng trai trẻ tôi trước nay làm việc rất rõ ràng, cậu không dính líu tới tôi sẽ không động vào cậu, nhưng cậu đã muốn như vậy thì tôi sẽ toại nguyện.
Đây là tiền lương tháng này của cô cậu, tôi thưởng thêm tiền cho cô cậu vì đã xuất sắc trong thời gian làm việc ở đây.
- Cảm ơn ông chủ đã chiếu cố chúng tôi thời gian qua, chúng tôi xin phép ra ngoài chào mọi người rồi về.
Kiều Nhiên Nhiên và Phó Duật Thừa nhận tiền rồi đi ra ngoài chào hỏi mọi người lần cuối, nếu có duyên thì sau này sẽ gặp lại và cảm ơn họ suốt những năm tháng qua đã ủng hộ và trợ giúp họ trong suốt thời gian làm việc ở đây.
Bỗng lúc này đột nhiên giọng nói hét lớn của ai đó cất lên vừa thở không ra hơi vừa gấp gáp như sợ mất đi một thứ gì đó trân quý.
- Anh Duật Thừa, chị Nhiên Nhiên, anh chị khoan đi đã ạ.
- Có gì sao Candy ? Bọn anh phải đi rồi, chỉ có thể chào mọi người ở đây thôi.
- Anh chị đừng có nghỉ mà, chị Nhiên Nhiên chị cho em bé xin lỗi nha, em thật sự biết lỗi sai của mình khi cư xử không phải phép với chị rồi ạ.
Em thật sự xin lỗi chị, chị có thể đánh em để trả lại cái ném túi xách hồi hôm qua cũng được ạ, nhưng mà chị đừng có nghỉ được không ạ...huhuhu...
- Nín đi Candy chị không có trách hay giận gì em hết bởi vì em còn nhỏ nên chưa suy nghĩ thấu đáo được, chưa thể phân biệt được xấu hay tốt một cách chính xác.
Nhưng chị rất vui vì em đã hiểu ra rằng bản thân mình như vậy là không đúng, chị rất hoan nghênh điều đó.
Nhưng bây giờ chị đã bị ông chủ sa thải, anh Duật Thừa cũng vì chị mà xin nghỉ nên tụi chị phải đi.
- Không chị...em đã nói với ba là bằng mọi giá giữ anh chị lại làm ở quán bar này rồi, em đã nhận sai với ba là lỗi do em không liên quan gì đến anh chị rồi và ba em đã đồng ý...bây giờ chỉ còn chờ ý kiến từ anh chị thôi à...huhuhu...
- Nhưng ý chị đã quyết là sẽ nghỉ rồi, nên cho dù em có nói gì chị cũng sẽ nghỉ.
- Huhuhu...vậy là chị Nhiên Nhiên vẫn còn giận em sao ạ, em biết là em bốc đồng em nông nổi không chịu suy nghĩ trước khi hành động nên đã làm ảnh hưởng đến anh và chị.
Em hứa sẽ cố gắng thay đổi và học hỏi...em bé sẽ không như vậy nữa đâu ạ...chị Nhiên Nhiên đừng có bỏ đi nha...huhuhu...
- Được rồi ngoan không khóc nữa, vậy bọn chị sẽ ở lại.
- Chị nói có thật không ạ ?
- Thật mà, chị và anh Duật Thừa sẽ ở lại cho tới khi quay về nước K được chưa.
- Dạ vâng em cảm ơn anh chị nhiều lắm ạ.
Thật ra khi nãy ông chủ gọi bọn cô vào chủ yếu là để diễn kịch để con bé nó biết được rằng bản thân nó sai ở đâu và nó sai như vậy thì sẽ ảnh hưởng tới người khác như thế nào, mặc dù ông là ba của con bé yêu thương con bé vô điều kiện nhưng lần này là con bé sai nên ông cần phải chỉnh sai để con bé hiểu và con bé đã không làm ông thất vọng..