“Không có quan hệ gì cả!”
“Còn dám nói không có quan hệ gì, có người nhìn thấy cậu và anh ấy ôm nhau bên hồ, còn hôn nữa.”
Hai người bạn cùng phòng ôm nhau sau đó mô phỏng cảnh tượng kia, Hứa Trúc Linh nhìn thấy hai người hôn nhau thì cô sợ tới nỗi rớt cả da gà.
“Dừng dừng dừng, đây chỉ là hiểu nhầm mà thôi.
Tớ và anh ấy không có gì hết, tớ đã có người mình thích rồi, còn anh ấy là của các cậu.”
Lần này Hứa Trúc Linh đã có thể ngẩng cao đầu nói to ra câu này.
“Cậu có người mình thích rồi ư? Đẹp trai không, giàu không, chẳng lẽ còn có người tốt hơn Ngôn Phúc Lâm ư?”
“Không nói cho các cậu biết đâu!”
Hứa Trúc Linh vội cầm sách lên rồi bỏ chạy ra ngoài.
Hứa Trúc Linh ngồi nghe giảng môn chuyên ngành cả một buổi chiều.
Đầu óc cô quay cuồng, cô vô cùng nghi ngờ rằng bởi vì phải giải những đề này, dùng não quá độ nên thầy giáo dạy kinh tế học mới hói đầu.
Sau khi tan học, lại bắt đầu làm một đống bài tập.
Đầu của Hứa Trúc Linh nở to gấp đôi.
Bạch Minh Châu đang bận, Cố Thành Trung thì ra nước ngoài, cô không thể đi tìm Ngôn Phúc Lâm để tránh cho người ta hiểu nhầm.
Chết rồi, không còn ai để hỏi cả.
Buổi trưa, Hứa Trúc Linh còn chẳng ăn cơm mà ngồi một mình trong phòng học rồi vắt óc làm bài tập.
Không nghĩ rằng lại có điện thoại gọi tới.
Là Cố Thành Trung?
Cô giật mình một cái rồi vội vàng nhấn bắt máy.
Hứa Trúc Linh còn chưa nói câu gì thì người bên kia đã cất lời trước, anh nói: “Sao vẫn chưa ăn cơm?”
“Sao anh biết?”
Hứa Trúc Linh rất kinh ngạc, cô nhìn xung quanh với vẻ nghi ngờ, thậm chí còn bắt đầu nghĩ rằng có khi nào Cố Thành Trung về nước rồi không.
“Đừng tìm, anh vẫn chưa về.”
“Anh… Có phải anh gắn máy theo dõi lên người em đúng không? Sao anh biết được vừa rồi em làm cái gì chứ?”
“Đoán được.”
“Không biết làm bài à?”
“Vâng…” Hứa Trúc Linh nói một cách đáng thương.
“Đi ăn cơm trước đi, lát nữa anh sẽ gửi cách giải qua, còn đưa thêm một số đề cùng loại, em tự suy ra là được rồi.”
“Thật ạ? Cảm ơn anh, em đi ăn cơm ngay đây.”
Hứa Trúc Linh vui vẻ nhảy cẫng lên, cô vội vàng thu dọn cặp sách rồi đi ăn cơm.
Vào giờ này thì căn tin đã không còn đồ ăn.
Hứa Trúc Linh đi ra cổng trường mua một tô mỳ bò, cô còn chụp ảnh gửi sang cho Cổ Thành Trung, nhắn rằng:
“Mặc dù đồ hữu cơ ăn cũng ngon nhưng em thích ăn mỳ thịt bò hơn.
Khi nào anh về em sẽ dẫn anh đi.”
“Ăn cơm đàng hoàng, anh là con giun trong bụng em đấy, em làm gì, nghĩ gì anh đều biết cả.
Vậy nên phải ngoan.”
Hứa Trúc Linh đọc được dòng tin nhắn này thì cảm thấy rất ấm áp.
Có lẽ Cố Thành Trung cũng thích mình nhỉ, nếu không thì sao lại cưng chiều mình như một đứa bé?
Đột nhiên cô cảm thấy, thật ra yêu xa cũng rất tốt, bây giờ hai người có được tính là yêu xa không?
Sau khi cô ăn xong thì Cố Thành Trung đã gửi công thức bài giải tới.
Hứa Trúc Linh thật sự nghi ngờ rằng Cố Thành Trung đã cài nằm vùng bên cạnh cô.
Nếu không thì sao anh lại nắm bắt thời gian chuẩn thế cơ chứ?
Thậm chí anh còn biết hôm nay thầy giáo cho đề gì!
Cô còn chưa nói cho anh mà anh đã biết rồi.
Hứa Trúc Linh so sánh công thức, từng cái từng cái một sau đó giải đề.
Sau đó suy một ra ba, bắt đầu giải những đề mà Cố Thành Trung gửi tới.
Hứa Trúc Linh làm xong còn chụp ảnh gửi qua hỏi anh:
“Lần này đúng rồi chứ?”
Cố Thành Trung mở ảnh ra nhìn, anh còn phóng to để nhìn một cách nghiêm túc.
Đúng lúc này Khương Anh Tùng cúi người đưa tài liệu tới, anh ta nhìn thoáng qua rồi cười nói:
“Không phải đây là đề của sinh viên chưa tốt nghiệp à? Đề đơn giản như thế mà cô Trúc Linh cũng không làm được ư? Vậy thì đầu óc của cô ấy cũng…”
Chữ ‘đần’ ở cuối còn chưa kịp bật ra thì ánh mắt lạnh lẽo của Cố Thành Trung đã quét về phía Khương Anh Tùng.
“Vợ tôi làm sao?”
Khương Anh Tùng đối mặt với ánh mắt lạnh lẽo kia thì không kiềm chế được mà nuốt một ngụm nước bọt.
“Cô Trúc Linh thông minh thật đấy, đề khó như vậy mà cũng làm được! Quả nhiên là thầy giỏi ắt có trò hay!”
Khương Anh Tùng không chỉ khen Hứa Trúc Linh mà thậm chí còn khen cả Cố Thành Trung vào đó nữa.
Bây giờ thì nét mặt của Cố Thành Trung mới bình thường trở lại, anh nhanh chóng nhắn mấy chữ trả lời.
“Làm tốt lắm, cả Khương Anh Tùng cũng khen em.”
“Đương nhiên rồi, em cũng giỏi mà!”
Cố Thành Trung nhìn tin nhắn mà Hứa Trúc Linh gửi tới, anh nghĩ nếu như cô có một cái đuôi thì chắc bây giờ nó đang cong cả lên.
Cổ Thành Trung nở một nụ cười ấm áp.
Khương Anh Tùng nhìn thấy thế thì không khỏi lắc đầu.
Khương Anh Tùng là một người độc thân, anh ta không thể nào hiểu được mấy người yêu đương đang nghĩ cái gì trong đầu nữa.
Trước đó khi Cố Thành Trung thấy Hứa Trúc Linh và Ngôn Phúc Lâm ôm nhau thì suýt chút nữa là anh đã lao lên giết người rồi.
Rõ ràng là lúc đi rất dứt khoát, gọi điện cũng không bắt máy, nhắn tin cũng không trả lời.
Nhưng mới tới nơi được mấy tiếng đồng hồ thì đã trở lại bình thường rồi.
Một người đàn ông như Cố Thành Trung mà nhận được tin nhắn của người theo dõi lúc đang họp, nói là Hứa Trúc Linh không giải được bài tập thì không nói hai lời trực tiếp tuyên bố tạm dừng cuộc họp.
Cố Thành Trung còn cần giấy bút, ngồi làm đề của sinh viên kinh tế một cách chững chạc đàng hoàng, khiến cho mọi người ngồi trong phòng đều rất sững sờ.
Đây là Cố Thành Trung lạnh lùng lúc trước sao?
“Lát nữa anh còn có một cuộc họp, em sẽ không nhắn tin được với anh trong một thời gian ngắn, có gấp thì cứ trực tiếp gọi điện thoại.
Chiều nay Đà Nẵng sẽ có mưa to, nhớ cầm theo dù.”
Sau khi Cố Thành Trung dặn dò xong, anh đợi cho tới khi Hứa Trúc Linh trả lời ‘Vâng’ thì mới yên tâm đặt điện thoại di động xuống rồi tiến vào phòng họp.
Hứa Trúc Linh ăn xong thì định đi thư viện, nhưng cô nhớ tới chuyện Cố Thành Trung dặn rằng chiều nay có mưa nên đi vòng về ký túc xá lấy dù.
Bạn cùng phòng thấy thế thì nói với vẻ khó hiểu:
“Hôm nay thời tiết tốt như vậy thì cậu cầm dù theo làm gì?”
Đà Nẵng gần biển, đã nóng thì cho dù có che dù vẫn nóng.
“Chiều nay sẽ có mưa.”
“Sao mà thế được?”
“Tự xem dự báo thời tiết đi.”
Hứa Trúc Linh cười hì hì rồi đi ra ngoài, sau lưng cô vang lên tiếng cảm thán của bạn cùng phòng.
Các cô ấy lên mạng dò xem thì đúng là chiều nay sẽ có mưa, còn là mưa lớn.
Hứa Trúc Linh đi vào thư viện, lại tình cờ gặp phải Ngôn Phúc Lâm.
“Ngồi ở đây, đúng lúc tôi tình cờ cầm lấy mấy quyển sách cơ sở, rất thích hợp với em.
Không phải em muốn thi bằng kế toán à.”
Hứa Trúc Linh có chút do dự, cô không biết rằng có nên ngồi xuống bên cạnh anh ta không.
Xung quanh có không ít bạn học đang vây xem hai người họ, cảm giác rất quái lạ.
Chuyện ngày hôm qua vốn đã gây xôn xao khắp trường.
“Cho dù không làm được người yêu thì chúng ta vẫn là bạn bè mà?”
Ngôn Phúc Lâm vừa dứt lời thì mọi người đều xôn xao.
Đúng là giữa Hứa Trúc Linh và Ngôn Phúc Lâm có chuyện gì đó, nhưng nghe cách nói của Ngôn Phúc Lâm thì là anh ta tỏ tình nhưng bị từ chối.
"Mẹ ơi, Hứa Trúc Linh này bị ngốc rồi sao? Lại còn từ chối người đẹp trai, nhà giàu nhất trường?”
“Công bằng ở đâu chứ, Ngôn Phúc Lâm tỏ tình bị từ chối, anh tỏ tình với em này, cho dù có đánh chết em em cũng sẽ không từ chối anh đâu.”
“Đúng thế đúng thế, Hứa Trúc Linh này là cái gì chứ?”
“Hứa Trúc Linh không có tiếng tăm gì, nhưng chị gái của cô ấy là bạn gái của cháu trưởng nhà họ Cố, sau này sẽ %D gả vào nhà giàu đấy.”
Các bạn học xì xào bàn tán, trong phút chốc cả thư viện đều sôi trào lên.
Hứa Trúc Linh nhìn thoáng qua những quyển sách trên bàn rồi nói:
“Mấy quyển này bạn trai em đã chuẩn bị cho em rồi.”
Lần trước Cố Thành Trung chọn cho cô mấy quyển cũng chính là mấy quyển mà Ngôn Phúc Lâm đang cầm.
“Em tới mượn sách, không ở lại, anh cứ ngồi đi.”
Hứa Trúc Linh cố gắng hóa giải ngượng ngùng rồi quay người rời đi..