Ưng Trường không chạy nhanh về thành phố B. Mới ra phi trường, liền nhìn thấy Kiều Phi đang chờ hắn.
Hiểu rõ cha của mình, Ưng Trường không vừa lên xe thì gọi điện thoại cho Nhược Thủy, nói mấy ngày này phải huấn luyện bí mật, không thể có bất kỳ liên lạc nào với bên ngoài.
Xe đi thẳng đến Tử Vân thủ phủ. Từ cái tên này cũng có thể thấy được, cha hắn đời này yêu thảm nhất chính là mẹ hắn. Cha hắn một đời trên chiến trường, cả đời phong vân một cõi, tính tình lạnh lùng. nhưng vừa đến trước mặt mẹ hắn, liền hóa thành ôn nhu, mặc cho bà bóp tròn bóp dẹp.
Tóm lại, bất luận như thế nào, cha đều phải bắt mẹ lại.
Xe ngừng lại, Ưng Trường không mới vừa vào cửa, liền nhìn ông cụ ngồi đối diện cửa. Hai chân tách ra cùng chiều rộng với vai, sống lưng thẳng, đôi tay để trên đầu gối, tư thế ngồi đúng tiêu chuẩn quân nhân. Gương mặt không chút thay đổi, nghiêm túc đến mức dọa người. không, cái này phải gọi là âm trầm đến dọa người.
"Mẹ, cha." Ưng Trường không đứng lại, đối diện với cha mẹ lên tiếng gọi, nghe có chút không được tự nhiên, nhưng hắn đã kêu hơn năm.
Vẫn như thường ngày, Dương Tử Vân đã sớm chạy tới kéo con trai lại rồi nhìn xung quanh. nhưng lúc này chỉ cười nói một câu "Con đã về rồi", không kích động như lúc trước.
"Quỳ xuống!" Ưng Chí Huân một tiếng ra lệnh.
Ưng Trường không đã sớm dự liệu, ngoan ngoãn quỳ xuống. hắn không sợ ông, nhưng người này vẫn là cha của hắn. Còn nữa, hắn là quân nhân, ông cấp bậc xa cao hơn hắn. "Cha, sao vội gọi con trở về, có chuyện gì sao?"
"Mày còn có mặt mũi hỏi à!" Ưng Chí Huân giận đến mức chòm râu cũng run rẩy. Đứa con này từ nhỏ đến lớn đều không cần ông quan tâm, lúc này lại náo ra chuyện xấu lớn như vậy!
"Vì một người đàn bà, mày đại náo cục công an Thành phố Z, đả thương nhân viên chính phủ; vì một người đàn bà, mày lại xông vào cửa đánh nhau gây chuyện; vì một người đàn bà, mày thiếu chút nữa phá hủy danh tiếng nhà họ Ưng! Ưng Trường không, mày điên rồi!"
Ưng Trường không nhìn thẳng vào mắt ông, không một chút nào bị cha hắn dùng ánh mắt giết người dọa sợ."Cha, nếu có người không phân tốt xấu làm cho mẹ bị oan uổng, còn muốn lôi mẹ đưa đến bốt cảnh sát bị người đánh bị người đá, cha làm thế nào?"
"Diệt tên khốn kia! Diệt bốt cảnh sát kia!" ánh mắt cha hắn lập tức hung ác khác thường!
"Nếu có người can đảm dám bắt mẹ đi, cha làm thế nào?"
"Diệt cả nhà của hắn!" Ông vung tay lên.
"Nếu có người dám can đảm tới cửa thị uy, muốn mẹ rời khỏi cha, còn đánh mẹ, cha làm thế nào?"
"Vậy đánh hắn cho chết, ném vào trong núi sâu thị uy!" Mặt cũng nghẹn đỏ, mắt như cũ đầy máu.
Cha hắn chính là như vậy, cho dù là giả thiết, chỉ cần liên quan đến mẹ hắn, ông liền giống như thật mỗi một chữ đều đầy sát ý, từng câu nói đều bốc lên sát khí.
Ưng Trường không nhún nhún vai, hai tay hơi mở ra."Thì thế, không phải là con đang làm sao? Con làm giống như cha, cha còn chưa khen con! Nhược Thủy đối với con, giống như mẹ đối với cha, con làm sao có thể để mặc cô ấy bị khi dễ mà không trông nom không để ý! không phải cha đã nói, vợ còn lớn hơn thủ trưởng!"
Ưng Chí Huân bị lấp nước cá chảy không lọt, đều do con ông nói! Giận đến râu dựng mắt trợn, cuối cùng nhìn vợ nói: "Nhìn đi, là con trai ngoan của bà đó!"
Dương Tử Vân đứng lên, chậm rãi đi tới trước mặt con trai, giơ tay lên sửa sang lại cổ áo cho con.
"Trường không, như vậy làm sao có thể giống nhau? Mẹ là trong sạch đi theo cha con, không có bất kỳ ân oán rối ren nào. nhưng Nhược Thủy không giống như vậy, cô ấy không chỉ là cô gái đã từng ly dị, bây giờ còn dây dưa không rõ với chồng cũ. Mẹ biết rõ con thích cô ấy, con làm như vậy cũng không hẳn là sai. nhưng con có nghĩ tới hay không, con là quân nhân, những chuyện này đối với con sẽ sinh ra bao nhiêu ảnh hưởng, con biết không?"
"Mẹ!" Ưng Trường không không muốn mẹ hắn nói thêm gì nữa, hắn không nghĩ tới thái độ mẹ hắn thay đổi nhanh như vậy."Mẹ, mẹ cả đời sống bình yên, nếu đã là con người, vận số cũng đã chiếm một phần lớn. Nhược Thủy cô ấy, cũng chỉ là không có vận may như mẹ thôi. Có lẽ mẹ cho là Nhược Thủy đã ly dị, cô ấy liền kém mẹ một bậc. nhưng đối với con mà nói, cô ấy là nữ nhân của con, là người duy nhất mà con muốn. Con mặc kệ quá khứ xảy ra chuyện gì, từ lúc nàng đi theo con, con liền muốn bảo vệ nàng. Cho dù là mất cấp bậc, con cũng sẽ không buông tha nàng!"
"Mày —— cái thằng này, lời như vậy mày cũng dám nói! người đâu, đưa roi mây cho ta!"
Ông ra lệnh một tiếng, rất nhanh đã có người đem roi mây giơ lên trước mặt ông. Đây là công cụ giáo huấn của nhà họ Ưng: dài hơn ba thước, rộng ba ngón tay, màu xanh đen.
“Ông già. Ông, ông thật muốn đánh hả?" Dương Tử Vân rốt cuộc đau lòng, vừa nghe đến muốn đánh thật, mặt liền nhăn lại.
Ưng Chí Huân nhận lấy roi mây, khí thế hung hăng."Thằng này lại dám nói ra những lời khốn kiếp như vậy, hôm nay không thể không đánh roi!"
"Cái gì? roi? Ông già, ông, cái ông này không phải muốn đánh giết nó sao?"
"Vợ à, hôm nay bà chớ xía vào! Tôi nhất định phải dạy dỗ thằng nhóc này, tránh cho nó còn đi ra ngoài làm chúng ta mất mặt như vậy!"
" nhưng......"
"......"
Ưng Trường không mặc kệ cha mẹ hắn nói gì, ngoan ngoãn nằm úp sấp trên cái ghế bằng, chờ chịu phạt. Dù sao trong lòng sớm có chuẩn bị, bữa nay bị đánh cũng tốt. Đến lúc đó mẹ hắn đau lòng, chuyện ngược lại dễ làm.
Gia huấn là do cha hắn tự mình đánh roi. Ông trên chiến trường giết người, xuống tay tuyệt không lưu tình.
Đùng, thanh âm vừa mới vang lên mấy cái, Dương Tử Vân không chịu nổi. Bà nhìn con trai cứ như vậy, đánh vào người con ở trong long người mẹ bị thương. Cho nên liền xông tới đoạt roi mây trong tay ông."Đừng đánh nữa, ông sẽ đánh chết nó!"
"Kiều Phi, đem phu nhân đỡ đến một bên nghỉ ngơi!"
"Dạ!" Nhân viên bảo vệ Kiều Phi liền đem phu nhân kéo ra, ngăn bà lại không để cho bà gần hiện trường thi hình thêm nữa.
Dương Tử Vân gấp đến độ xoay quanh, mặc dù không nghe được tiếng Ưng Trường không, nhưng nghe thanh âm đánh vào thân thể con trai thì không nhịn được. Sau đó bà chống nạnh, rống to: "Ưng Chí Huân, ông muốn đem con tôi đánh chết, đời này tôi sẽ không tha thứ cho ông!"
Roi mây trong tay ông dừng một chút, sau đó đánh tiếp.
Sau khi đánh xong roi mây, may là Ưng Trường không thân thể cường tráng, đã được huấn luyện nhiều năm, nhưng cũng không nhịn được thần trí có chút mơ hồ. Quần đã sớm nhiễm đỏ, có thể tưởng tượng phía dưới là cảnh tượng thê thảm như thế nào.
" người đâu, nâng nó dậy, đem nó vào trong phòng. Nửa tháng này, không cho nó bước ra khỏi phòng một bước!"
Dương Tử Vân nhào tới, nhìn máu nhuộm đỏ quần, rốt cuộc không nhịn được lớn tiếng khóc. Ưng Chí Huân liền tới đỡ bà dậy, cũng bị bà đẩy ra, không để cho ông đến gần.
Ưng Trường không đau đến mơ mơ hồ hồ, cảm thấy mình bị người khác mang lên trên giường, sau đó có người thay hắn bôi thuốc. Từ đầu đến cuối, hắn cũng không thốt lên một tiếng, chỉ là trên trán mồ hôi hột chảy ra như nước.
Dương Tử Vân vừa lau mồ hôi cho hắn, vừa khóc đến rối tinh rối mù.
Ưng Chí Huân đi tới cửa phòng, liền bị bà đánh đuổi ra ngoài, đóng sầm cửa phòng còn lạnh lùng để lại một câu: "Con trai của tôi, ông không cần phải đau lòng, tôi thương nó là được rồi!"
Ông cụ nhất thời liền buồn như mặt mo, nhìn Kiều Phi hỏi: "Kiều Phi, phải làm sao bây giờ?"
Kiều Phi cố gắng cười đến nghẹn, nói: "Báo cáo thủ trưởng, việc này, tôi cũng không có biện pháp!" Vợ chồng gây gổ, một nhân viên bảo vệ như hắn có tư cách gì dính vào.
Ông chắp tay sau lưng ở trước cửa phòng con trai đi tới đi lui, gấp đến độ tóc lại bạc thêm.
Kiều Phi biết ông khó chịu, đang tìm lý do để chạy trốn.