Lại hơn một tháng đã qua.
Cả vùng đất như được hồi sinh, vạn vật hồi phục. Cây cối bắt đầu đâm chồi nảy lộc, trăm hoa đua nở mùi hương thơm ngát tràn ngập trong khoang mũi, những chú chim hát những bài ca rộn ràng ngọt ngào, tất cả như báo hiệu mùa xuân đang đến rồi.
Cuộc sống "Mới" của Hạnh Nhược Thủy cũng chầm chậm đi vào quỹ đạo. người bạn nhỏ Trang Ngụ Kỳ đã trở thành một phần trong cuộc sống của cô, mà Trang Dịch Sính thì vẫn duy trì trạng thái ban đầu, anh chỉ thỉnh thoảng xuất hiện, nhưng căn bản không quấy rầy cuộc sống của cô.
Những bản thảo của cô cũng nhận được sự công nhận càng ngày càng nhiều của mọi người. Có lẽ bởi vì đó là kinh nghiệm bản thân, nên bản thảo của cô ngày càng thêm chân thật cảm động, rất nhiều độc giả mỗi ngày chờ bản cập nhật của cô tựa như một thói quen. Mỗi một lần cô có cập nhật mới, cũng sẽ nhận lại được rất nhiều rất nhiều những tin nhắn để lại cùng những lời động viên, ngay cả biên tập cũng nói, bên chuyên mục của cô là khu thảo luận náo nhiệt nhất, chưa bao giờ hết yên lặng.
Lúc ban đầu, Hạnh Nhược Thủy là muốn đem sở thích riêng của mình cùng với kiếm sống kết hợp với nhau, cũng là một hình thức thật tốt. Về sau, cô dần dần cũng không chú ý tới mỗi ngày mình sẽ kiếm được bao nhiêu tiền, mà càng chú trọng hơn tới tình cảm của từng độc giả dành cho mình. Trong quá trình này, tâm tình của cô sẽ trở nên khá hơn một chút.
Rất nhiều độc giả cũng sẽ nói về chuyện tình yêu của họ trong những thảo luận, hơn phân nửa số độc giả đó đều có người yêu. Cũng có một vài độc giả, chuyện tình cảm của họ đã lùi vào dĩ vãng, hoặc người yêu của họ đã ra đi mãi mãi. Mỗi khi như thế, Hạnh Nhược Thủy sẽ cảm nhận được tự đáy lòng mình vẫn còn may mắn bởi vì Trường không vẫn còn sống, và sống rất vui vẻ!
Ở trước mặt người khác, Hạnh Nhược Thủy đem tất cả mọi chuyện che giấu rất khéo léo. Cô cũng không từng nhắc qua với bất kì ai, một chữ cũng không nói. Với mỗi một vị đồng nghiệp cô cũng chung sống rất hòa bình, nhưng cũng không quá mức gần gũi, chỉ trừ một cô bé gọi Mai Ngạn Đình.
Khi ở một mình, cô thỉnh thoảng sẽ mất hồn. Thí dụ như lúc làm thức ăn, thỉnh thoảng lại bị cắt vào tay. Khi nấu ăn cô cũng thỉnh thoảng sẽ bị bỏng vì chạm vào nồi nóng…. Mà ở đêm khuya yên tĩnh, cô đem những cảm xúc trong lòng mình viết thành câu chữ thì lúc đó cô mới có thể mặc sức mà rơi lệ. Nước mắt tí tích rơi trên bàn phím, tựa như một khúc nhạc, nói cô nhớ nhung tới Trường không, nói một phần tình yêu bị thương tổn này.
Bây giờ nghề nghiệp lão sư sở dĩ rất tốt, một mặt là ngày nghỉ nhiều, mặt khác chính là phúc lợi tốt. Thí dụ như, mỗi quý cũng sẽ có một lần du lịch.
Hiện tại đang là mùa xuân kỳ du lịch đã được sắp xếp vào tuần sau, mục tiêu chính là “Quế Lâm sơn thủy giáp thiên hạ” (non nước Quế Lâm đẹp nhất thiên hạ) ở tỉnh Quế Lâm. Chuyến đi này cho phép người nhà đăng ký tham gia nhưng phải tự trả tiền.
Cho nên, người bạn nhỏ Trang Ngụ Kỳ nhất định muốn được đi theo cùng. Lúc này còn chưa tới thời gian đó, nhưng anh bạn nhỏ đã hưng phấn không dứt. Buổi tối mỗi ngày đểu phải nằm bò trước máy vi tính, nghiên cứu Quế Lâm có nơi nào chơi thật thích, còn ‘chi chi tra tra’ nói với cô không ngừng.
Lần đầu tiên khi Hạnh Nhược Thủy nhìn thấy người bạn nhỏ Trang Ngụ Kỳ vọc máy vi tính thuần thục thì cả kinh trợn mắt ha mồm. Một người bạn nhỏ sáu tuổi, mà đã sử dụng máy vi tính thuần thục không khác gì cô.
Mỗi lần Trang Ngụ Kỳ nói với cô, trước phải đi đến nơi này, sau lại đi nơi đó thì Hạnh Nhược Thủy cũng không đành lòng đả kích anh bạn nhỏ, lộ trình đã sớm sắp xếp xong xuôi, anh bạn nhỏ có tra được cặn kẽ hơn nữa cũng không dùng được!
Vốn là người bạn nhỏ Trang Ngụ Kỳ còn muốn đem cha mình cũng kéo đi, đáng tiếc Trang Dịch Sính công việc bận rộn, căn bản không có thời gian. Vì thế, người bạn nhỏ Trang Ngụ Kỳ ở trong điện thoại cùng anh gào khóc kêu la thật lâu. Chỉ là, điều này cũng không làm giảm hưng phấn của cậu bé khi có thể cùng mẹ đi du lịch.
Hưng phấn như vậy, cũng không chỉ có người bạn nhỏ Trang Ngụ Kỳ. Các lão sư ở trong trường học, mỗi ngày đều mong đợi chuyến du lịch này, thỉnh thoảng lại kêu la nói cũng không có tâm tình lên lớp. Trong đó ầm ĩ lợi hại nhất chính là tiểu cô nương Mai Ngạn Đình.
“Ngạn Đình?” Hạnh Nhược Thủy nhìn tiểu cô nương đang cúi đầu che mặt vội vã né tránh. Cô vội vàng đưa tay kéo cô bé: “Ngạn Đình? em làm sao vậy?”
“Chị Tích Mộng, chị, chị buông tay em ra, em không có thời gian.” Bàn tay che mặt của Mai Ngạn Đình, kiên trì không chịu buông xuống.
“ anh ta lại đánh em rồi, phải hay không?” Hạnh Nhược Thủy dùng sức kéo bàn tay đang che mặt của cô ra, quả nhiên, trên mặt lại xuất hiện những vết thương xanh xanh tím tím.
Rốt cuộc Mai Ngạn Đình không nhịn được rịn ra nước mắt, nhưng vẫn là lắc đầu thay anh ta biện hộ. “Chị Tích Mộng, anh ấy không phải cố ý. Chỉ là anh ấy tâm tình không tốt, uống say nên mới có thể như vậy. Bình thường anh ấy đối với em rất tốt, thật sự!”
Ngạn Đình là một cô nhi, thật vất vả tự mình vừa đi làm vừa đi học chuyên ngành sư phạm. Thật may là thành phố nhỏ này không yêu cầu quá cao đối với trình độ học vấn của lão sư, nếu không cô ấy có nộp đơn cũng không được. Có lẽ là bởi vì chịu rất nhiều khổ cực, cho nên có người chịu đối tốt với mình, cho dù là thỉnh thoảng bị đánh, cũng vẫn quyết một lòng.
Hạnh Nhược Thủy cũng hiểu, tình yêu cho tới bây giờ đều là lạnh ấm tự biết. Có lẽ thật giống như Ngạn Đình nói, bạn trai cô ấy cũng không có không tốt, chỉ là tâm tình không tốt sẽ uống hai chén, uống say sẽ đánh người phát tiết.
Bạn trai Ngạn Đình là người bán bảo hiểm. Cũng là từ vùng khác tới, đã từng là học sinh của trường đại học danh tiếnhocjkhi học năm thứ hai đại học đắc tội với người có quyền thế, người nọ buộc trường học sa thải anh ta, còn khắp nơi làm khó anh ta. Bất đắc dĩ, anh ta mới chạy trốn tới cái thành phố nhỏ này.
Thành phố nhỏ vốn là chưa bao giờ có công việc tốt, hơn nữa anh ta cũng không có lấy được bằng cấp gì, không thể làm gì khác hơn là tìm phần công việc bán bảo hiểm. Hiện tại rất nhiều người tham gia công việc bán bảo hiểm này. Trong thành phố nhỏ có hơn phân nửa số người đối với bảo hiểm không có biết mà còn ác cảm, cho nên thật sự không phải là công việc tốt để làm. Những ngày sau này lại khó khăn, nên tính khí cũng không quá tốt.
Hạnh Nhược Thủy cũng biết, chính cô cũng bất tiện khi nói ra ý kiến gì đó, chỉ có thể nói: "Về sau anh ta uống say rồi, em cũng đừng lại gần đi. Uống say người ta thường không có lý trí, sẽ không biết làm ra chuyện gì. Trước tiên em hãy đi về làm phòng làm việc, chị mua cho em chút thuốc tiêu viêm."
"Cám ơn tích chị Tích Mộng."
Hạnh Nhược Thủy khoát khoát tay, thật nhanh chạy ra ngoài cửa. không bao lâu, liền đem thuốc mua về rồi.
"Chị Tích Mộng, lần này đi du lịch, em cũng đã ghi danh cho anh ấy. em nghĩ anh ấy áp lực công việc lớn, tâm tình không tốt, đi ra ngoài du lịch giải giải sầu, có lẽ là tốt." Mai Ngạn Đình không dám nhìn ánh mắt của cô, chỉ sợ cô cũng giống như người khác nói cô không tự trọng, thích một người đàn ông như vậy.
Hạnh Nhược Thủy cười cười."Tốt vô cùng. Tiền sẽ lại kiếm được, quan trọng nhất là làm cho vui vẻ. Chị cũng cảm thấy anh ta cần buông lỏng áp lực. Nếu như không đủ tiền dùng, trước tiên có thể mượn của chị, bao lâu cũng đều không sao."
Mai Ngạn Đình nhìn cô, cười gật đầu một cái, trong mắt nén lệ nước."Chị Tích Mộng, chị thật tốt!"
Trước kia mỗi một lần cô bị đánh, mọi người sẽ nói, người đàn ông như vậy cô sớm nên quăng đi, còn nói đấy không phải là người đàn ông mà là người cặn bã.... Trong lòng cô rất khó chịu, không thích bọn họ nói Hứa An như vậy. Hứa An không phải người xấu, anh ta đối với cô rất tốt rất tốt. Trong nồi chính là chỉ có hai phần cơm, anh ta cũng sẽ giữ lại, để cho cô ăn hai ngày, chính anh ta chịu đói bụng. Chỉ là hiện tại công việc bán bảo hiểm này càng ngày càng không tốt, anh ta bị áp lực quá lớn, tâm tình liền không tốt.
Hạnh Nhược Thủy cười cười, sờ sờ tóc của cô. Có lẽ là rất quan tâm rất hiểu được cái cảm giác không có cha mẹ không nơi nương tựa, cho nên mới lại thân thiết với cô bé. Vóc dáng Mai Ngạn Đình nhỏ bé, cô coi cô bé xem như là em gái mình.
"Chị Tích Mộng, nếu là bọn họ đều giống như chị thì thật tốt. Bọn họ nói chuyện rất khó nghe, mỗi lần đều nói Hứa An là người xấu. Bọn họ hoàn toàn không biết gì, Hứa An anh ấy thật sự không hư."
" không sao, chỉ cần chính em cho là anh ta là người tốt, thích hợp với em, vậy em liền kiên trì sự lựa chọn của em. Dĩ nhiên, em còn cố gắng hết sức giữ cho anh ta hiểu được mà có mối quan hệ tốt đẹp, dù gì nguyên nhân, cũng không thể cứ mãi đánh người phải hay không?" người say rượu, có đôi khi đánh người là ráng sức đánh cho đến chết, có lẽ cần cẩn thận cho thỏa đáng!
"......"
Khi mà mọi người đang ngóng trông đến mức cổ cũng sắp dài ra giống như con hươu cao cổ thì rốt ruộc ngày thứ sáu cũng đến. Ngày đó cũng chính là ngày lên đường đi du lịch.
Lần đầu tiên Hạnh Nhược Thủy nhìn thấy bạn trai của Mai Ngạn Đình là Hứa An. anh ta đẹp trai phong nhã tựa như một nam sinh, ước chừng cao m, làn da ngăm đen màu lúa mạch, ngũ quan khá đẹp.
Mai Ngạn Đình kéo anh ta đi tới, vẻ mặt vô cùng hưng phấn."Chị Tích Mộng, đây là bạn trai của em, Hứa An. Hứa An, đây là người em thường xuyên nhắn tới với anh, chị Tích Mộng tỷ, chị ấy là người rất tốt."
Hứa An nhìn thấy Hạnh Nhược Thủy thì phản ứng đầu tiên là có chút kỳ quái, anh đầu tiên là rất kinh ngạc trợn to hai mắt, ngay sau đó từ từ cau mày, nheo cặp mắt lại mở ra, hỏi: "Tên của chị là Tích Mộng?"
Mặc dù trong lòng Hạnh Nhược Thủy có chút nghi ngờ, nhưng vẫn là cười gật đầu một cái."Xin chào. Tôi họ Hoa, gọi là Hoa Tích Mộng."
Trong lòng Hạnh Nhược Thủy lờ mờ có một loại cảm giác, người này giống như là biết cô.
Hứa An lộ ra nụ cười, vươn tay ra."Xin chào, rất hân hạnh được biết chị, tôi tên là Hứa An. Thường nghe Đình Đình nhắc tới chị, nói chị đối xử với cô ấy rất tốt, thật vô cùng cảm ơn chị đã chăm sóc cô ấy!"
"Ngạn Đình là một cô gái rất đáng yêu, tất cả mọi người đều thích cô ấy." Hạnh Nhược Thủy chỉ cảm thấy anh lập tức biến thành người khác vậy, liền trở nên tự nhiên thanh thản. Vươn tay ra, cùng anh ta nắm tay. không biết có phải là ảo giác của cô hay không, anh ta giống như là dùng sức nắm lại, nhưng rất nhanh buông lỏng ra.
người bạn nhỏ Trang Ngụ Kỳ cảm giác rất mẫn cảm, cậu bé nhạy cảm không thích người đàn ông gọi là Hứa An này. Vì vậy đã chạy tới, lôi kéo Nhược Thủy đi lên trên xe: "Mẹ, lên xe á!"
"A, được. Ngạn Đình, đi thôi, lên xe trước đi." Hạnh Nhược Thủy bị người bạn nhỏ Trang Ngụ Kỳ dắt, đi tới vị trí giữa ngồi xuống.
Vì để tách mẹ cùng cái người mà cậu bé không thích ra, Trang Ngụ Kỳ cố ý để cho Hạnh Nhược Thủy ngồi ở chỗ gần cửa sổ, còn cậu bé ngồi vào ngồi bên ngoài gần đường đi. Quả nhiên, Mai Ngạn Đình đã chọn chỗ ngồi đối diện với bọn họ, Hứa An ngồi ở ghế bên này đường đi.
Lúc ở trên đường ra sân bay, Hạnh Nhược Thủy cảm giác Hứa An đang len lén quan sát mình, điều này làm cho cô vô cùng không thoải mái. Thật may là người bạn nhỏ Trang Ngụ Kỳ không ngừng nói chuyện với cô, phân tán lực chú ý của cô.
Khi ở trong phòng chờ lên máy bay thời điểm, Hứa An lại lôi kéo Mai Ngạn Đình ngồi vào chỗ đối diện với Hạnh Nhược Thủy. "Đúng rồi, chị Tích Mộng là người nơi nào vậy?"
Hạnh Nhược Thủy len lén giữ lại những lo lắng trong lòng."Tôi là người Thành phố Z." Trên thực tế, Trang Dịch Sính tạo cho cô thân phận mới, đúng là người Thành phố Z.
"Vậy sao? ta nghe giọng nói của chị, còn tưởng rằng chị là người thành phố A đấy." Hứa An có chút kinh ngạc mà nói.
Hạnh Nhược Thủy cười cười, không có nói điều gì nữa. không biết vì sao a, mặc dù Hứa An đang cười, nhưng kia nụ cười đều khiến cô cảm thấy không tới đáy lòng. Có phải là do nghiệp vụ của những người kinh doanh hay không cũng sẽ dưỡng thành nụ cười chuyên nghiệp giả dối như vậy?
Mai Ngạn Đình tựa hồ nhận thấy được cô lúng túng, vì vậy đưa tay kéo kéo Hứa An."Nè, anh đang làm gì vậy đây? người khác không biết, còn tưởng rằng anh đang tra hộ khẩu đấy!"
" không có không có, anh chỉ là tùy tiện hỏi một chút. Thời gian chờ đợi máy bay quá nhàm chán, tìm một chút đề tài thôi. Chị Tích Mộng, chị đừng để ý, tôi không có ý tứ gì khác." Hứa An mãnh liệt khoát tay, tựa hồ rất sợ cô hiểu lầm.
Hạnh Nhược Thủy chỉ là cười cười, giải thích này cũng không thể để cho cô tin tưởng. " không sao, nói chuyện phiếm thôi, đều là nghĩ cái gì thì nói cái đó."
Còn trong lòng cô lại đang tự thuyết phục chính mình, có lẽ thật sự là cô suy nghĩ nhiều. Hứa An không phải là người của Thương Duy Ngã, sẽ không trùng hợp như vậy. Lấy tác phong của Thương Duy Ngã, hắn biết cô ở chỗ này, liền cho người vụng trộm tới bắt cô đi.
"Đúng vậy a, nếu mà nói chuyện phiếm còn phải quy định nội dung đề tài, vậy không trở thành đi họp sao, đúng không?" Hứa An ngoác miệng cười tươi, cực lực tạo bầu không khí thân thiện.
Mai Ngạn Đình bấm anh một chút, mắng: "Chỉ có anh mới nói thế."
"Đó là do trước đó em nói bình thường chị Tích Mộng rất quan tâm chăm sóc em, anh khó có dịp được gặp chị ấy, nên nhất định phải biểu hiện tốt một chút. Vậy mà em lại không cho anh nói, chị Tích Mộng thật rất giống một người bạn học trước kia của anh. Cô ấy cùng chị Tích Mộng xinh đẹp như nhau, nam sinh trong trường học thích cô ấy cũng có thể xếp hàng dài mấy con phố rồi. Chỉ là về sau cô ấy lại tìm một kẻ có tiền lại anh tuấn làm bạn trai, tất cả mọi người đều thấy không vui."
Khi Hứa An nói những lời này, tầm mắt anh ta vẫn nhìn Hạnh Nhược Thủy.
Mơ hồ, Hạnh Nhược Thủy cảm thấy trong mắt của anh ta chợt hiện lên hận ý. Hận?
"Chắc là anh quá khoa trương rồi. Nam sinh trường anh có cộng lại cũng không đứng xếp hàng tới mấy con phố đâu!" Mai Ngạn Đình vẻ mặt không tin, đột nhiên đưa tay bấm anh: "Hứa An, vậy trong số nam sinh xếp hàng mấy con phố đó, chẳng lẽ cũng có ngươi đi? Có phải hay không, thành thực khai báo!"
"......"
Hạnh Nhược Thủy nhìn bọn họ cãi nhau ầm ĩ, chỉ là cười. Trong lòng càng thềm nghi ngờ cùng đề phòng.
người bạn nhỏ Trang Ngụ Kỳ dem miệng tiến tới bên tai Nhược Thủy, nhỏ giọng nói: "Mẹ, con không thích người kia, không muốn mẹ cùng người đó nói chuyện." Nói xong, còn bĩu môi.
Hạnh Nhược Thủy bật cười, đưa tay xoa xoa đầu của cậu bé. Trên thực tế, cô đã không chỉ một lần nghe người bạn nhỏ nói những lời này rồi. Ở trường học chỉ cần một trong những nam lão sư nói chuyện với cô, cậu bé sẽ kéo cô đi, sau đó len lén nói với cô những lời này.
"Chị Tích Mộng, đây là con trai chị à, dáng dấp thật là đẹp trai. người bạn nhỏ, cháu tên là gì vậy?" Hứa An tựa hồ lại tìm được đề tài.
Trang Ngụ Kỳ bĩu môi, mất hứng uốn éo người, không để ý tới anh ta.
Hạnh Nhược Thủy đối với tính khí được thể hiện ra của người bạn nhỏ cũng bất đắc dĩ, giơ tay lên xoa đầu cậu bé nói: "Cậu bé là Trang Ngụ Kỳ. Thật ngại quá, cậu bé rất tùy hứng."
" không có việc gì, không có việc gì, trẻ con chính là có chút tính khí mới đáng yêu." Dáng vẻ Hứa An tựa như không để ý chút nào.
Trang Ngụ Kỳ vẫn như cũ cảm thấy anh ta thật chướng mắt, dắt Nhược Thủy đi theo một hướng khác: "Mẹ, chúng ta đi xem máy bay đi." Cũng không đợi Nhược Thủy trả lời, liền một mạch kéo cô đi.
"Ngạn Đình, hai người các em cứ tán gẫu nhé, chị theo cậu nhóc đi qua nhìn một chút."
Bọn họ đi tới một cái góc nhỏ khá xa, đứng ở cửa sổ thủy tinh nhìn máy bay cất cánh cùng hạ cánh ở đằng trước. người bạn nhỏ miệng vểnh lên thật cao, vẻ mặt rất mất hứng.
Hạnh Nhược Thủy dở khóc dở cười, đứng ở bên cạnh cậu bé, nói ở trên đỉnh đầu của cậu bé: "Làm sao vậy? người nào chọc giận con mất hứng à nha?"
"Mẹ, không cần cùng người kia nói chuyện nữa, con ghét anh ta!" Nói xong cậu bé còn hướng về bên kia trừng mắt một cái.
Hạnh Nhược Thủy cũng không thấy kỳ quái, chỉ cần là đàn ông đến gần cô, người bạn nhỏ Trang Ngụ Kỳ cũng ghét.
" anh ta là bạn trai của chị Ngạn Đình, chúng ta không thể không lễ phép như vậy, như thế chị Ngạn Đình sẽ rất buồn, phải hay không?"
"Tóm lại, mẹ phải cố gắng tranhs nói chuyện với anh ta!"
"......"
Máy bay đến đúng giờ, cho nên cũng không có phải chờ thêm nữa.
Lúc ở cửa xét vé lên máy bay, không biết là cố ý hay là vô ý, Hứa An liền đứng ở phía sau Hạnh Nhược Thủy. Khi đến phiên cô, cô vẫn còn chú ý tới anh ta thấy anh ta không ngừng dướn cổ, gắt gao nhìn thân phận của cô trên thẻ căn cước, sau đó hơi nhíu mày.
Hạnh Nhược Thủy đột nhiên cảm thấy, người bạn nhỏ Trang Ngụ Kỳ nói đúng, có lẽ cô thật nên cách xa người này một chút.
......
Một lần nữa Ưng Trường không nhận được nhiệm vụ mới. Điểm đến của nhiệm vụ lần này chính là nước X đang ở trong tình trạng hỗn loạn rối ren, là một nước nơi nơi là nguy hiểm, nơi nơi là sát khí, khắp nơi là thù hằn, chiến loạn quốc gia.
Nhiệm vụ của lần này vô cùng nặng nề gian khổ. Cho nên trước khi làm nhiệm vụ, Đại đội trưởng đặc biệt cho những người đội viên tham gia nhiệm vụ hai ngày nghỉ, cho phép bọn họ cùng người thân gặp mặt.
Ưng Trường không mới vừa về đến nhà, còn chưa có quét dọn xong, mẹ anh liền xuất hiện rồi. anh hơi có chút ngoài ý muốn.
Nếu như người xuất hiện là Thượng tướng cha, vậy cũng cũng có khả năng, dù sao ông cũng là thượng cấp. Đối với chuyện của quân đội, mỗi người quân nhân cũng sẽ giữ bí mật tuyệt đối. Coi như Thượng tướng đại nhân biết anh nhận nhiệm vụ mới, tuyệt đối cũng không sẽ đem nội dung của nhiệm vụ nói cho vợ mình.
Dương Tử Vân đứng ở bên cửa, có chút ngạc nhiên nhìn con trai đang quỳ rạp trên mặt đất, dùng khăn lau tỉ mỉ lau sàn nhà. Bà càng ngày càng phát hiện, mình cũng không hiểu rõ con của mình. Hoặc là nói kể từ sau khi anh gặp phải Hạnh Nhược Thủy, thì anh không còn là đứa con trai mà bà hiểu rõ nữa.
"Mẹ, sao mẹ lại đến đây?" Ưng Trường không cũng có chút kỳ quái, gần đây mẹ anh chạy đến Thành phố Z quá thường xuyên rồi.
Dương Tử Vân hơi khẽ tránh ra, có một đứa bé từ phía sau bà chạy đến.
"Cha!" Một tiếng gọi thật lớn, âm cuối thật dài. Đứa bé nhảy đến trên người của anh, tâm tình kích động đến vô cùng."Cha, con rất nhớ cha!"
Ưng Trường không đang cầm khăn lau, giương hai cánh tay không thể động."Cha cũng nhớ con." Từ từ khẽ chạm vào cái trán của cậu bé.
"Phúc Yên đi xuống để cho cha rửa tay, có được hay không?" Cũng một thời gian ngắn anh không có gặp được tên tiểu tử rồi, anh cũng rất nhớ cậu bé.
"Được!" Tiểu tử hôn anh một cái, rồi buông đôi tay ra.
Ưng Trường không rửa tay xong đi ra ngoài. Theo thường lệ một tay lấy anh ôm lấy cậu bé, ném không trung. Trần nhà không đủ cao, cho nên anh không dám dùng quá sức, sợ đụng vào trên trần nhà rồi.
Giống như cũ cậu bé rất hưởng thụ loại cảm giác này, khanh khách cười thực vui vẻ.
Chờ hai cha con rốt cục cũng chơi xong trò chơi mà mỗi lần gặp mặt bọn họ đều chơi, Dương Tử Vân mới có cơ hội nói chuyện: “Hai cha con cứ chơi vui vẻ với nhau đi, mẹ đi tới Cố gia xem dì Dung thế nào.”
"Vâng." Ưng Trường không đáp một tiếng, không nói gì. anh biết, bà và người nhà Cố gia trước kia muốn đem anh cùng Cố Miêu Miêu ghép thành một đôi, chắc chắn là sẽ không bỏ qua.
Sau khi mẹ anh rời đi, Ưng Trường không ôm cậu bé ngồi xuống ở trên ghế sofa. Nhìn kỹ một chút, phát hiện cậu bé so ở với lúc ở Thành phố Z có gầy đi một chút. anh giơ tay, xoa nắn khuôn mặt nhỏ bé hơi ít thịt của cậu bé: "Tiểu tử, có nhớ mẹ hay không?"
không còn có Nhược Thủy chăm sóc, hai cha con bọn họ đều gầy. không có anh bảo hộ, Nhược Thủy của anh vẫn khỏe chứ?
Vừa nghĩ như thế, tâm tình của anh lập tức nặng trĩu.
"Nhớ!" Cậu bé miệng mếu máo, nước mắt lớn bằng hạt đậu liền một giọt một giọt rơi xuống đất. Đôi mắt to đóng chặt, liền oa oa mà khóc lên.
Kể từ khi bị mang về Thành phố B, cậu bé gần như mỗi ngày đều khóc muốn tìm mẹ. Có lúc còn cáu kỉnh, nói gì cũng không ăn cơm. Dương Tử Vân hao tốn tâm tư, mới từ từ dỗ dành được cậu bé. nhưng mỗi đêm trước khi ngủ, hầu như đều phải náo loạn một lần, ngay cả Thượng tướng trách mắng cũng không có tác dụng. Cũng chính bởi vì như vậy, cậu bé gầy đi một vòng lớn, thân thể mũm mĩm ở Thành phố Z cũng trở nên thon thả rất nhiều, trên mặt cũng ít đi sự mềm mại của em bé mập mạp.
Ưng Trường không ôm thân thể nhỏ bé của cậu bé, nhẹ nhàng vỗ phía sau lưng của, cằm cọ xát trên đỉnh đầu của cậu bé. Tiểu tử nhớ mẹ, anh cũng nhớ vợ rồi.
"Cha, mẹ đi nơi nào? Mẹ lúc nào thì về nhà?" Cậu bé thút tha thút thít, một đôi mắt hồng hồng còn hàm chứa nước, bộ dạng rất đáng thương.
Ưng Trường không kề trán anh vào trán cậu bé, hai cha con đều rất nhớ nhung người con gái dịu dàng đó. "Nhanh thôi. Chỉ cần Tiểu Phúc An ngoan ngoãn, mẹ xong việc sẽ liền về nhà. Đến lúc đó, cha cùng mẹ sẽ đi đến nhà ông bà nội đón Tiểu Phúc An trở về, chúng ta sẽ lại giống như trước kia ba người ở cùng một chỗ."
"Thật?" Cậu bé nấc cục một cái, hơi mím môi hỏi.
Ưng Trường không cười sờ sờ khuôn mặt của cậu bé: "Thật, cha cam đoan với con." anh cũng cần người con gái ôn nhu dịu dàng đó, bất luận như thế nào anh nhất định cũng phải tìm cô về.
Gần đây anh đã tra ra được, Nhược Thủy quả thật không có ở trong tay Thương Duy Ngã. Mặc dù còn không có manh mối rõ ràng, nhưng mà cái loại dấu hiệu điều tra cho thấy, cô hẳn không có nguy hiểm. Điều này cũng làm cho anh an tâm phần nào, nhưng vẫn lo lắng cô bị thương tổn.
"Vậy Phúc An sẽ ngoan ngoãn nghe lời, cha cùng mẹ phải nhanh lên một chút tới đón Phúc An nha." Cậu bé đưa ra bàn tay nhỏ bé ra, muốn cùng cha ngoéo ngón tay.
Ưng Trường không đưa tay cùng cậu bé móc ngoéo, hôn hôn trán cậu bé: "Ừ, rất nhanh."
Cậu bé tựa sát vào trong lòng anh, ôm cổ của anh, khuôn mặt nhỏ bé dán vào anh.
Ưng Trường không thở phào nhẹ nhõm. Bình thường cậu bé hay cười đùa, luôn là chọc cho mẹ anh cười không ngừng. Hiện tại Nhược Thủy không có ở đây, ngay cả đứa bé cũng có chút trở nên trì trệ rồi.
Vợ, hai cha con chúng ta không ai có thể rời xa em được đâu!
Thời gian kế tiếp, hai cha con cùng nhau cố gắng lau chùi sạch sẽ đồ dùng trong nhà, bọn họ chờ đợi người kia trở lại sẽ thấy một căn nhà sạch sẽ. Cậu bé cần khăn lau, còn chổng mông lên nơi này xoa một chút nơi đó kéo kéo một chút, càng giúp càng rối. nhưng là tâm tình dâng cao, Ưng Trường không cũng liền tùy ý cậu bé.
Làm tổng vệ sinh xong, hai cha con lại cùng nhau tắm trong bồn tắm. Cậu bé thật lâu không thấy cha rồi, mặc dù mẹ không có ở đây, nhưng mà hôm nay tâm tình rất tốt. Trong bồn tắm bò qua bò lại, không ngừng vẫy vùng. Trong miệng còn y y nha nha nói đôi câu vài lời, cũng chỉ có chính cậu bé mới hiểu được ngôn ngữ trẻ con này.
Ưng Trường không dứt khoát nhắm mắt lại, cho cậu bé tùy ý ầm ĩ. Dù sao trong bồn tắm, cậu cũng bò không ra.
"Cha, cha......" Tiểu não nhỏ xíu của bé không biết là nghĩ tới cái gì, y y nha nha nói, từ giữa hai chân cha bò hướng lên trên người của cha. Đến bàn chân nhỏ hung hăng giẫm phải một bộ vị nào đấy của cha thì trong phòng tắm vang lên một tiếng hét thảm.
"Ưng Phúc An!" Ưng Trường không đau đến mức mặt cũng tái đi rồi. Thể trọng cậu bé không có nhiều, nhưng mà đã đạp hoàn toàn vào bộ vị trí mạng nhất của người đàn ông!
Tiểu Phúc An không biết mình gây ra cái họa gì, đôi mắt linh lợi mở to không hiểu nhìn cha, còn nghiêng cái đầu nhỏ. Thái độ, hết sức vô tội.
Ưng Trường không đợi đến khi cảm giác đau đớn trí mạng biến mất, túm lấy cậu bé đặt ở trên đầu gối, ba ba đánh vào cái mông nhỏ của cậu. anh khống chế sức lực, tự nhiên sẽ không đánh đau.
Cậu bé bình thường rất được cưng chiều, trên căn bản rất ít bị đánh, hơn nữa hoàn toàn không đau. Trên thực tế, có những lúc bé gây chuyện, mẹ cũng sẽ có bộ dáng như vậy đánh bé. Bởi vì Nhược Thủy dịu dàng, cô vốn cũng không phải là thật tức giận, cậu bé hoàn thoàn không coi cái này là một loại trừng phạt, mà là trò chơi! Vì vậy lúc này bị cha đánh, bé còn toét miệng cạc cạc mà cười, giống như một con vịt nhỏ.
Ưng Trường không ôm cậu bé ngồi dậy, nhìn cậu bé rất hưng phấn nhiệt tình, có chút không giải thích được. Thế giới trẻ con quả nhiên là không thể lý giải, bị đánh còn vui thành như vậy.
anh đột nhiên lại nhớ tới, anh thường xuyên không thể ở cùng bên cạnh hai mẹ con. Phải chăng buổi tối mỗi ngày, Nhược Thủy đều là như vậy cùng bé tắm chung ở trong bồn tắm, hai người trong bồn tắm chơi đùa, tiếng cười thoải mái vui vẻ?
anh nhớ rõ, mỗi lần gọi điện thoại, anh nhất định có thể nghe được tiếng cười khoan khoái của mẹ con hai. Tựa hồ lúc nào cũng như vậy, cuộc sống của bọn họ đều tràn đầy sung sướng. Lúc mới bắt đầu, anh mãi lo lắng bản thân anh không thể ở bên Nhược Thủy, cô sẽ cô đơn. nhưng cô chưa bao giờ nói, mỗi lần trở lại, cô chưa từng có một nửa điểm oán giận. Nhược Thủy dịu dàng và săn sóc, luôn luôn quan tâm tới anh từng chút một. Sau lại có Phúc An, mỗi lần nghe được tiếng cười của bọn họ, anh thấy an tâm rất nhiều, bởi vì có cậu bé ở cùng với cô.
Ưng Trường không trong lòng mềm mại, một tay nâng thân thể nhỏ bé của Phúc An lên, để cho chân của bé giẫm ở trên ngực anh. Cúi đầu, ủi ủi cái bụng nhỏ của cậu bé.
Quả nhiên cậu bé cười khanh khách, thân thể nhỏ bé còn xoay qua xoay lại, trong phòng tắm vang lên tiếng nói tiếng cười, náo nhiệt trong đêm tối yên tĩnh.
"Cha, cha, ngứa ngáy, a ngứa ngáy......"
"......"
Ngâm mình đến khi nước đã lạnh, hai cha con mới từ trong bồn tắm đứng dậy, lại liên tục chiến đấu ở các chiến trường đến trên giường.
Kết quả, cậu bé được chơi đùa nên hứng thú dâng cao, không một chút nào muốn ngủ. Thậm chí đến giờ đi ngủ, cậu bé vẫn còn ở la hét muốn cha cùng bé đùa bỡn.
"Phúc An ngủ." Ưng Trường không dịu dàng ở trên mặt tiểu gia hỏa hôn một cái, ôm cậu bé đi ngủ. Ôm một viên thịt nhỏ mềm nhũn ngủ, cảm giác thật tốt. anh rốt cuộc có thể hiểu được tại sao cũng rất nhiều người thích ôm món đồ chơi có lông nhung đi ngủ.
nhưng mà, Phúc Yên không hề buồn ngủ, đôi mắt to đen đẹp như bảo thạch không ngừng nhấp nháy.
Nghe cha hô hấp dầnnhaysThaa bé nhẹ nhàng di chuyển thân thể nhỏ bé, đi từ từ xuống giường. Đôi chân bỏ trần, nào dám mang giày vì sợ phát ra tiếng, thiên đệm thịt nhiên là cách âm tốt nhất.
Đi nơi nào? không biết, tóm lại là trước tiên chạy ra ngoài rồi nói......
Ưng Trường không chỉ là vừa mới ngủ, vẫn chưa hoàn toàn ngủ say, trong mơ hồ cảm giác trong ngực có chút trống không, lại sờ sờ, quả thật không có.
Mở mắt ra nhìn, liền nhìn thấy một bóng lưng nhỏ bé rón ra rón rén, đang muốn chạy trốn tới bên ngoài cửa. "Phúc Yên! Đi đâu vậy?"
Sợ tới mức thân thể nhỏ bé đó lập tức khẽ run rẩy.
Ưng Trường không nhảy xuống, bắt ngay tại trận cậu bé vừa mới trốn xuống giường. Thuận tiện đem cửa khóa lại, hoàn toàn chặt đứt đường lui của bé.
Đem cậu bé vứt xuống giường, vỗ tượng trưng lên cái mông nhỏ của bé hai cái. "Ngủ!"
"Cha, không ngủ được, không ngủ được." Cậu bé lắc lắc thân mình, bĩu môi, bé làm nũng với bà nội như vậy sẽ không phải ngủ.
" không ngủ được cũng phải ngủ!" Ưng Trường không rất bá đạo, giống như áp dụng phương pháp chủ nghĩ phát xít, không dân chủ không có thương lượng, cường ngạnh vô cùng.
Ưng Trường không bế cậu bé lên, để cho bé nằm ở trước ngực mình, còn vỗ nhẹ lưng của bé. Cậu bé y y nha nha nói những gì mà chỉ có mình bé mới hiểu được, một lát sau, đôi mắt to chầm chậm khép lại. Lúc sắp ngủ, trong miệng còn lầm bầm lầu bầu gọi mẹ.
Bé thật sự nhớ mẹ!
Đáy lòng Ưng Trường không, bị cậu bé vạch ra một cảm xúc phiền muộn, làm cho anh hồi lâu cũng không có buồn ngủ. Chỉ có thể ở trong đêm tối, nghe tiếng hít thở đều đều của cậu bé, cùng thỉnh thoảng có tiếng mê sảng. anh cảm nhận cuộc sống cùng tâm tình của Nhược Thủy khi anh không có ở nhà.
Tựa hồ mặc kệ làm cái gì, nghĩ cái gì, cuối cùng cũng sẽ đi vòng trở lại về trên người Nhược Thủy của anh. Cũng giống như Phúc An, mặc kệ chơi được nhiều vui vẻ, đến lúc đi ngủ, vẫn là phải tìm mẹ.
Vợ, em đã đưa cho cha con anh lời niệm chú rồi. Nếu em không trở lại, chúng ta nhất định sẽ phát điên.
Đứa trẻ dậy sớm, cùng với đồng hồ sinh học của Ưng Trường không trùng hợp giống nhau. Sau khi tắm rửa sạch sẽ xong, tiểu tử kia liền bị cha bắt ra khỏi nhà, cùng nhau chạy bộ.
Mà tiểu tử kia lại không thích chạy bộ, thế nhưng ánh mắt sắc bén của cha phía trên, nên chỉ có thể như con mèo nhỏ lanh lợi mà chạy lẹt xẹt trên sân. Bắp chân ngắn ngủn, vốn đã chạy chậm, Ưng Trường không nhàn nhã chạy chậm mà còn phải kéo dài bước chân cho chậm hơn. anh theo sát chặt chẽ, chỉ sợ tiểu tử kia bị ngã khi đang chạy.
"Phúc Yên, chạy mau."
Thanh âm hùng hồn của cha thúc giục, Tiểu Phúc Yên rất không dễ chịu, hai cái chân nhỏ ngắn cũng không đủ dùng, thở hồng hộc mà chạy, trên ót cũng toát đầy mồ hôi, thế nhưng cha còn thúc giục mình chạy mau.
Khi chạy đến ngã rẽ, trên bãi cỏ trước mặt xuất hiện một con chó nhỏ. là một con giống Poodle, vẫn còn rất nhỏ, so với Đậu Đậu khi còn bé thì không khác nhau lắm.
Tiểu Phúc Yên cũng không tự chủ lại nhớ nhung Đậu Đậu rồi, còn to gan lớn mật, cư nhiên mặc kệ cha đang đi bên cạnh, cặp chân ngắn thay đổi phương hướng liền chạy vào trong sân cỏ,ra sức chạy về phía con chó nhỏ kia.
Con chó nhỏ bị tiểu tử dọa, sợ đến mức bỏ chạy, do có quán tính mà cả người tiểu tử kia liền nằm úp sấp xuống về phía trước.
Nhược Thủy từng nói qua, tay chân trẻ con không thể chịu lực mạnh, rất dễ dàng trật khớp. Ưng Trường không không thể làm gì khác hơn là duỗi cánh tay dài một cái ngăn ở trước ngực con, mình cũng thuận thế nghiêng người ngã xuống trên cỏ.
Tiểu Phúc Yên bị giật mình, nhưng không bị thương cũng không đau, chỉ thấy mình xoay người một cái, như con rùa lật ngửa, đầu gối lên cánh tay mạnh mẽ của cha. Cặp mắt to đen lúng liếng, nhìn thấy gương mặt anh tuấn của cha.
Ưng Trường không cúi người kiểm tra con một lượt, mặc dù trong lòng biết sẽ không bị thương tổn gì, nhưng vẫn là không yên lòng.
"Cha, ân, bụng dưới đau!" Tiểu tử thở hổn hển, ngực nhỏ kịch liệt phập phồng, âm thanh non nớt chợt la lớn.
Có phải do chạy quá nhanh hay không, Ưng Trường không vội vàng kiểm tra. anh mặc dù cùng tiểu tử kia tình cảm rất tốt, nhưng rốt cuộc rất ít khi tự mình chăm lo cho cuộc sống con.
Vén áo lên, dùng ngón tay đâm đâm da bụng nhỏ trắng như tuyết. Ngừng lại một lát, Ưng Trường không hỏa nhãn tinh tinh, liền khám phá ra mưu kế của tiểu tử kia.
"Đứng lên! Chạy một vòng nữa!"
"Cha, tiểu đau! Tiểu đau!" Đau đớn của tiểu tử kia dời đi đúng là mau. Tóm lại, là quyết tâm không chịu chạy nữa, quá mệt mỏi!
"Cha xem con là mông đau! Đứng lên! Mới chạy một vòng!" Cánh tay dùng chút lực, nâng tiểu tử từ trên mặt đất dậy."Chạy mau."
Tiểu Phúc Yên ai oán cực kỳ. Đôi mắt to tròn đen bóng sớm dâng lên nước mắt.
"......"
Sau khi Tiểu Phúc Yên đau khổ chạy bộ xong, cuối cùng cũng nếm được một chút lợi lộc, được cha mua cho ba bánh trứng ở cửa hàng bánh ngọt ngoài ngõ. Phải biết, tiểu tử này cũng đã lâu không được ăn cái điểm tâm nhỏ này rồi, bởi vì mẹ không ở nhà.
Có ăn, dĩ nhiên liền quên đau khổ. Tiểu tử ở đằng trước nâng nâng đạp đạp khua cặp chân ngắn, nhìn đến một góc, chỗ khúc quanh ngồi xổm một mình, cũng không biết đang làm cái gì.
Ưng Trường không ở phía sau đi theo, cũng tùy theo ý con.
Chỉ là, tiểu tử kia lại nhớ rõ đường về nhà, chuẩn xác mà đi đến dưới lầu, còn quay đầu lại với cha cười ngọt ngào."Cha, mau, mau!"
Ưng Trường không chân dài sải bước, đã đến bên cạnh con.
Tiểu tử nắm ống quần cha, bắt đầu leo lên cầu thang. Từng bước từng bước, còn phối hợp thanh âm, giống như rất hao tổn sức lực.
Ưng Trường không cũng bị con chọc cười. Đánh giá con, tiểu tử này bình thường lên cầu thang, cũng nắm ống quần Nhược Thủy như vầy. Tất cả thói quen của con, cơ hồ đều là Nhược Thủy dưỡng thành. Nhược Thủy rất thương con, nhưng không cưng chiều quá mức.
Vào trong phòng, tiểu tử vui vẻ chạy đến phòng tắm. không bao lâu, liền kéo khăn lông của anh chạy đến. "Cha, lau một chút.", đưa cho cha, chờ cha lau.
Ưng Trường không ngẩn ra một hồi, mới nhận lấy khăn. Ngồi xổm xuống thay con lau mặt lau tay, lại vén áo con lên, lau khô mồ hôi."Được rồi."
Chít một tiếng, tiểu tử tại hôn một cái trên mặt anh, sau đó cười toét miệng chạy.
Ưng Trường không không cách nào hình dung được tâm tình của mình, anh xoay người sang chỗ khác, nhìn tiểu tử kia vui vẻ chạy đến bên sofa, đem bánh trứng trong tay để lên bàn, leo lên ghế sa lon. Tay mũm mĩm cầm điều khiển ti vi lên, thuần thục chuyển kênh. Chờ chuyển qua mấy kênh xong, đặt điều khiển ti vi xuống, cầm bánh trứng vừa ăn vừa xem chương trình.
Ưng Trường không trong lòng cảm thán, Nhược Thủy chăm con thật tốt. anh không ghét con nít, nhưng lại phiền cực kỳ với mấy đứa trẻ hay khóc rống lại cứng đầu cứng cổ. nhưng tiểu tử kia trên căn bản không khóc nháo, cũng tự mình làm được rất nhiều chuyện, làm cho anh rất ấm áp.
Ưng Trường không đến tủ lạnh lấy một lon nước uống, tiện thể cầm cho tiểu tử kia một hộp sữa, đi tới bên cạnh ngồi xuống.
"Cám ơn cha." Tiểu tử buông bánh trứng trong tay, một đôi tay mũm mĩm nhận lấy hộp sữa tươi. Sữa tươi ấy là loại hộp nhỏ, cũng không quá ít. Tay mũm mĩm rất nhuần nhuyễn rút ống hút ra, xé bỏ màng ny lon, sau đó cắm vào cái lỗ nhỏ. Chuẩn bị xong, hai tay cầm cái hộp, chi chi hút, hai mắt to đen như quả nho nhìn chằm chằm màn hình TV.
Ưng Trường không vuốt vuốt tóc, lần đầu tiên phát hiện, thì ra mình cũng có tình thương của một người cha. anh đột nhiên nghĩ, đứa con của anh và Nhược Thủy sẽ như thế nào?
Trong đầu, tự tiến hành vẽ phác họa một bộ dáng mơ mơ hồ hồ, chỗ này giống anh, chỗ đó giống cô......
Đang chuyên chú phác hoạ đứa con tương lai của họ, điện thoại đột nhiên vang lên.
Tiểu tử kia phản xạ có điều kiện nhảy xuống ghế sa lon, vui vẻ chạy đi nghe điện thoại. Hai cái tay nhỏ mập ôm ống nói, chỉnh lại đặt vào bên tai.
Ưng Trường không vươn tay ra lại rụt trở về, tươi cười nhìn tiểu tử kia.
"Uy...... Vâng, bà nội...... Ba......"
Ưng Trường không nếu không phải bản chất lạnh lùng, chỉ sợ đã phù một tiếng bật cười. Tiểu tử y y nha nha nửa ngày, cũng không biết muốn nói gì, càng đoán không ra đối phương nói cái gì.
"Cha, bà nội điện thoại......" Tiểu tử trừng đôi mắt to đen lúng liếng, ôm ống nói đưa về phía anh.
Ưng Trường không một tay nhận lấy điện thoại, một tay quấn hông của tiểu tử kia ôm đến vị trí cũ để xuống."Uy?"
"Trường không......" Dương Tử Vân thanh âm có chút kích động.
Ưng Trường không hơi nhíu mày, có chút quái lạ."Mẹ, mẹ tìm con có chuyện gì sao?"
"Trường không, Miêu Miêu mang thai!" Dương Tử Vân rốt cuộc lớn tiếng kêu lên, tâm tình kích động khác thường.
"A, vậy thay con chúc mừng. Mẹ, còn có chuyện gì khác không?" anh hơi kinh ngạc, nhưng ngay sau đó liền bình tĩnh trở lại.
Bên kia dừng lại một chút, ngay sau đó kêu lên."Trường không, con nói gì vậy? Cái gì thay con chúc mừng nó, con quên rồi sao, đó là đứa bé của con!"
Ưng Trường không thanh âm nhạt nhẽo. "Mẹ, đứa bé kia không quan hệ gì với con. Về phần là của ai, mọi người tự mà hỏi Miêu Miêu đi."
anh cúp điện thoại, còn đặt ống nói sang một bên.
Cùng với tiểu tử kia xem TV một hồi, Ưng Trường không đi vào trong phòng, mở máy vi tính.
Cũng không biết trải qua bao lâu, cửa bị gõ vang lên bang bang, hình như có người đang gọi.
Khi Ưng Trường không đi ra, tiểu tử kia đã nhón chân lên định ở mở cửa. Qua cửa chống trộm, anh nhìn thấy người đang ở ngoài cửa, là gia đình Cố Gia và mẹ anh.
Ưng Trường không không mở cửa ngay, mà nhìn trong đám người đó, đáy lòng ẩn nhẫn cơ hồ muốn bộc phát. anh vẫn luôn không hiểu, tại sao mẹ anh vẫn không biết anh muốn cái gì,cứ nhiều lần chỉ sợ thiên hạ không loạn?
"Bác Cố, bác nên hiểu tính tình của con. Con đã nói rồi, đứa bé của Miêu Miêu không phải của con, con căn bản không phát sinh quan hệ kia với cô ấy." anh biết, trong số những người ở đây, Cố lão là người sáng suốt nhất trong việc này. Chỉ hy vọng ông không quan tâm quá ắt loạn.
Sớm biết thì đêm hôm đó nên đem Cố Miêu Miêu đuổi ra ngoài.
Dung Tú Mỹ đang lên cơn tức giận, bị Cố lão ra hiệu dừng lại."Ưng tiểu tử, con trước tiên hãy mở cửa ra. Nhiều người như vậy trong hành lang nhao nhao ầm ĩ, truyền đi cũng không hay đâu."
Ưng Trường không không thể làm gì khác hơn là mở cửa.
Mở miệng trước, vẫn là Cố lão. "Ưng tiểu tử, bác nghe họ nói, ngày đó con uống say, không cẩn thận cùng Miêu Miêu phát sinh quan hệ, điều này chẳng lẽ lại không đúng sao?"
Ưng Trường không dám cam đoan, bọn họ nhất định không nói cho Cố lão, là bọn họ xúi giục Cố Miêu Miêu thừa dịp anh uống say để gạo nấu thành cơm.
Ưng Trường không rút ra một điếu thuốc, châm lên, nhíu mày, nhưng giọng điệu kiên định. "Bác Cố, con căn bản không chạm vào cô ấy, con rất khẳng định! Cho nên, đứa nhỏ trong bụng Miêu Miêu, tuyệt đối không phải là của con."
Dung Tú Mỹ lập tức nhảy ra, chỉ vào anh, như người phụ nữ đanh đá không biết lựa lời mà nói. "Ưng Trường không, lời này của cậu quá không có trách nhiệm! Buổi sáng hôm đó, chúng ta đều nhìn thấy cậu cùng Miêu Miêu ngủ cùng nhau. ngươi uống phải say không còn biết gì, ngay cả mình là ai cũng không biết, làm sao cậu biết cậu không có chạm vào Miêu Miêu? Làm sao cậu biết? Say thành cái dạng như vậy rồi, còn nói cái gì cũng không làm, ai có thể tin đây?"
"Con biết rất rõ, bởi vì lão tử đối với cô ấy căn bản không cứng nổi!" Ưng Trường không gân cổ, không nhịn được mà rít lên.
Tuy nói tham gia quân ngũ miệng luôn đầy mật ngọt, nhưng hai người phụ nữ này thật bị lời này làm cho chết lặng không nói nên lời.