Chương
Cô nằm lên giường.
Đột nhiên, cô bắt đầu buồn nôn, cảm giác đấy ập đến liên liên hồi.
Cô chạy vào nhà về sinh ói ra, nhưng không nôn ra được thứ gì cả, dù chỉ là một giọt nước.
Sau đó, cả người cô bắt đầu có phản ứng, bắt đầu nổi da gà, cảm giác buồn nôn ở dạ dày lại đến âm ĩ hơn, nhưng lại không thể ói ra được thứ gì nên đành nôn khan.
Giày vò hết hai tiếng đồng hồ, cô mệt mỏi nằm lên giường, dạ dày của cô vẫn cảm thấy rất khó chịu, chỉ có thể co ra người lại.
Trước giờ Đường Tiểu Nhiên không biết rằng, hóa trị lại khó chịu đến thế.
Rất nhạy cảm với mùi hương, ngửi thấy gì cũng muốn ói, tay chân mềm nhũn, ngay cả đứng thẳng lên cũng rất khó khăn.
Ngủ đến ba giờ sáng, cô đã tỉnh ngủ.
Lúc đi vệ sinh cô mới bất ngờ phát hiện rằng ngay cả nước tiểu cũng là màu hồng.
Cô nhanh chóng uống thêm một viên thuốc, sau khi thuốc có tác dụng, cô có một tiếng nhẹ nhõm, bèn vội đi ngủ bù.
Cuối cùng cũng chịu được đến ngày hôm sau.
Trời vừa sáng, cô đã đến bệnh viện.
Tình trạng như này, một mình ở nhà thật sự quá khó chịu, nằm viện chắc sẽ tốt hơn.
Lâm Thanh đã đến.
Thấy sắc mặt cô trắng bệch, cô ấy bất giác lo lắng hỏi: “Không sao chứ?”
Đường Tiểu Nhiên lắc đầu: “Tối qua hơi khó chịu chút thôi, bây giờ đỡ hơn nhiều rồi.”
“Thế thì tốt.”
Lâm Thanh cũng đỡ lo hơn: “Người đàn ông hôm đó đi nướng thịt là ai thế?”
“Lưu Canh Hoằng, đồng nghiệp trong công ty.”
“Anh ta chắc chắn là có ý gì đó với cậu, người có mắt đều nhìn ra được hết.”
Đường Tiểu Nhiên không phủ nhận mà chỉ bảo: “Tớ đã từ chối rồi.”
Lâm Thanh ngơ ngác: “Từ chối á? Tại sao thế?”
“Tớ mắc bệnh ung thư, ngay cả sống hay chết tớ cũng không biết, sao phải nhận lời người ta chứ?”
Lâm Thanh bảo: “Cậu có bị ngốc không vậy? Chính vì không biết là sống hay chết nên mới phải tranh thủ thời gian có hạn đi tận hưởng tình yêu, trải nghiệm cảm giác hẹn hò yêu đương chứ, không thể khiến bản thân để lại nuối tiếc được.”
Đường Tiểu Nhiên hỏi ngược lại: “Cậu cảm thấy, như thế có công bằng với người ta không?”
“…”
Lâm Thanh không nói gì.
Đường Tiểu Nhiên bảo: “Tớ không có suy nghĩ gì về tình cảm hết. Dù gì, bây giờ ngay cả sống đối với ta cũng là điều xa xỉ.”
“Xí xí xí!”
Lâm Thanh mắng: “Gì mà điều xa xỉ, hóa trị chắc chắn sẽ thành công, cậu chắc chắn sẽ sống lâu trăm tuổi.”
Khoảng thời gian tiếp theo, Đường Tiểu Nhiên bắt đầu nằm viện, tiếp nhận chữa trị.