Chương
“Khi nào về?” Hoắc Đình Phong tiếp tục hỏi.
Tô Chính Kiêu chậm rãi lắc đầu, trong ánh mắt tràn ngập mơ hồ, giống như một đứa trẻ không tìm thấy đường về nhà, lạc mất phương hướng, cũng chẳng có đích đến: “Tôi không biết nữa…”
Anh nhìn đồng hồ một chút, sau đó bưng cà phê lên: “Tôi sắp đi rồi, nhất định phải uống ly cà phê này mới được.”
Uống cà phê xong thì cũng không ở lại lâu, Tô Chính Kiêu rời khỏi đó rồi bước lên xe, chạy thẳng về phía sân bay.
Thân Nhã đứng tại chỗ, mắt nhìn anh rời đi, trong miệng không ngừng lẩm bẩm.
Anh ta rất thích vợ cũ kia mà, sao lại đột ngột ra nước ngoài như vậy?
“Hôm nay vợ cũ của cậu ta đính hôn.” Hoắc Đình Phong ngẩng đầu lên nói với vợ mình.
Thân Nhã vẫn chưa biết chuyện này, bây giờ nghe chồng mình nói như vậy thì ngạc nhiên vô cùng, lập tức hiểu ra vì sao anh lại muốn xuất ngoại rồi.
“Trước đây khi chưa hiểu rõ về con người Tô Chính Kiêu, em rất ghét anh ta, nhưng bây giờ hiểu rồi lại cảm thấy anh ta thật đáng thương.” Thân Nhã lẳng lặng nói.
“Số phận cậu ta quá lận đận, ba mẹ chết sớm, ông nội cũng không còn, ngay cả Tả Như Bội và Hoài Giang cũng chung số phận, từ trước đến nay chưa bao giờ được nếm trải mùi vị hạnh phúc…” Giọng nói của Hoắc Đình Phong cũng trầm xuống.
Thân Nhã thầm nghĩ, nếu để mình trải qua tất cả chuyện này, chắc cô sẽ điên mất thôi.
Nhìn người thân mình lần lượt chết đi, chỉ biết đứng nhìn rồi tự tay đưa tiễn, đó là loại tra tấn tàn độc đến mức nào?
“Tính cách của cậu ta rất cố chấp, hôm nay Đường Tiểu Nhiên đính hôn, nước K này chỉ rộng lớn như vậy, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, nếu đã không thể cứu vãn mối quan hệ mà thi thoảng còn phải chạm mặt nhau, chi bằng rời đi luôn. Nhà họ Tô lớn như vậy nhưng không ai chờ cậu ta về nhà cả, thứ chờ đợi cậu ta chỉ có một hàng bài vị lạnh lẽo. Thật ra đối với cậu ta mà nói, rời đi mới là sự lựa chọn tốt nhất.”
Mắt Thân Nhã cay cay, nước mắt chực trào.
Cuối cùng, Tô Chính Kiêu vẫn là một kẻ đáng thương!
Trước lúc làm thủ tục, Tô Chính Kiêu lấy thuốc mà bác sĩ đã kê ra uống. Đây là thuốc do khoa thần kinh kê đơn, bệnh tình của anh vẫn cần phải kiềm chế.
Bên cạnh anh còn có trợ lý, trợ lý không mang theo bất kỳ vali đồ nào. Vì vốn dĩ anh chẳng có thứ gì cần đem theo, hành lý duy nhất mang theo bên mình là vài cuốn album ảnh.
Nhìn nước K lâu hơn một chút, giấu đi tất cả cảm xúc trong lòng, Tô Chính Kiêu để trợ lý đẩy mình lên máy bay.
Vốn dĩ hôm nay anh muốn đến nhìn cô một chút.
Nhưng cuối cùng đành từ bỏ ý định này, hôm nay là ngày cô đính hôn với người đàn ông khác, càng nhìn sẽ càng thêm đau nhói.
Chỉ mới nghĩ đến đây mà trái tim anh đã dấy lên hàng trăm nỗi đau, tràn lan dày đặc, giống như có con dao đâm vào khiến trái tim không ngừng nhỏ máu, đau đến mức không thể kiềm chế nổi.
Tô Chính Kiêu vội vàng đưa tay lên chặn ở ngực, khó khăn thở dc từng hơi khó nhọc.
Trợ lý rảo bước, đưa anh lên máy bay…
Từ nay về sau anh giống như một lá sen trong hồ nước, tự do trôi dạt…