Chương
Sau đó, bà vội vàng gọi người phục vụ đứng bên cạnh: “Mau lại đây, nhanh lên, đẩy tôi ra!”
Mặc dù người phục vụ đang khó hiểu nhưng anh ta nhanh chóng hành động, lập tức đẩy bà ra.
Giang Uyển Đình xuyên qua biển người tìm kiếm bóng dáng kia.
Nhưng dù sao trên đường có quá nhiều người, trong nháy mắt, bóng người ấy đã biến mất.
Giang Uyển Đình cau chặt mày, có vẻ trầm ngâm.
Buổi tối chín giờ, khi Trần Diễm An sắp ngủ say, người giúp việc gõ cửa, gọi cô xuống lầu ăn tối.
Thông thường, để giảm cân và duy trì vóc dáng thon thả, cô luôn không ăn sau buổi trưa.
Chỉ cần đã qua ba giờ chiều, cô sẽ không ăn bữa chính nữa, mà ăn thêm ít trái cây và rau.
Có lẽ hôm nay hoạt động nhiều, toàn là vận động chân tay, nằm trên giường, bản thân cô có thể nghe thấy tiếng ọc ọc ọc từ dạ dày.
Cô đi đại dép và đi xuống nhà.
Vừa hay Quý Hướng Không cũng đã tan làm, anh thuận tay đưa cặp cho người giúp việc bên cạnh, ngồi xuống bên cạnh Trần Diễm An, dùng những ngón tay thon dài và mạnh mẽ bóp vai cô: “Có thấy thoải mái không?”
“Thật sự rất thoải mái, mạnh hơn một chút, đúng rồi.”
Vừa tận hưởng, Trần Diễm An lười biếng nhắm mắt lại, rúc vào vòng tay anh như thể không còn xương.
Ôm thân thể mềm mại thơm tho trong lòng, tâm trặng Quý Hướng Không rất tốt, sau đó hai mắt lại híp lại, cảnh cáo: “Đừng tùy tiện dụ dỗ anh.”
Trần Diễm An lại di chuyển cơ thể để tìm vị trí thoải mái nhất, nói: “Em có muốn quyến rũ anh đi nữa thì cũng lực bất tòng tâm.”
“Rất khổ cực à?”
“Đương nhiên là khổ cực rồi. Đó không phải là trò đùa. Buổi sáng em đã đến đó với mẹ. Về sớm hơn anh một tí, ngay cả đũa cũng không cầm chắc được.”
Trần Diễm An cuối cùng cũng tìm được người có thể kể lể, cô trút hết mọi nỗi khó chịu mà mình phải chịu đựng trong lòng, gác đôi chân dài gợi cảm lên chân anh.
Quý Hướng Không nghe thấy thế thì rất đau lòng, anh lại xoa bóp vai và cánh tay cô lần nữa, vẻ mặt dịu dàng.
Đây là những gì Giang Uyển Đình nhìn thấy khi bà bước vào phòng khách, trong lòng tất nhiên không vui.
“Mới đến nhà hàng chỉ có một ngày, sao khi về lại phàn nàn nhiều như vậy?”
Bà ta làm ở nhà hàng mấy chục năm nay, mỗi ngày đều như thế cả, nhưng chưa từng kêu ca kể khổ với Quý Hướng Không!
Nghe thấy tiếng động, Trần Diễm An xê dịch cơ thể.
Cô rút khỏi vòng tay Quý Hướng Không, lên tiếng chào hỏi: “Mẹ, mẹ đã về rồi.”
Giang Uyển Đình đáp lại một tiếng, nhưng thái độ rất thờ ơ, còn có chút bất mãn.
Trần Diễm An cũng nhìn ra, cô nhíu mày, nhưng cũng chỉ coi như chưa thấy gì.
Một nhà ba người ngồi vào bàn ăn tối.
Trần Diễm An múc một chén cháo, trước mặt còn có một cái bánh crepe ngàn lớp, cô cúi đầu ăn say sưa.