Chương
Quý Hướng Không nhìn mẹ mình, cuối cùng không nhẫn tâm để bà ta quá khó xử, sau đó lại nhìn Trần Diễm An.
Trần Diễm An cau mày, nhìn thấy ánh mắt kia của anh ta, thỏa hiệp, được.
Đôi môi mỏng của Quý Hướng Không hơi cong lên, bàn tay lướt qua Giang Uyển Đình, rơi lên chiếc eo mảnh mai của Trần Diễm An.
Cho dù nhìn từ đằng trước hay từ đằng sau, đều giống như đang ôm cả vợ và mẹ vào lòng.
Mọi người lần lượt tán thưởng, mối quan hệ của một nhà ba người thật tốt.
Rõ ràng là bữa tiệc được tổ chức để giới thiệu Văn Văn với mọi người, nhưng, tất cả sự nổi bật đều bị Trần Diễm An giành mất.
Tưởng Mộng Khiết đứng yên tại chỗ, sắc mặt không được tốt, đầu ngón tay mảnh khánh hơi đâm vào da thịt mềm mại của lòng bàn tay.
Nhưng cô ta lại quên mất mình vẫn còn đang nắm tay Văn Văn, nên nắm như vậy, người đau là Văn Văn.
Mặc dù Văn Văn còn nhỏ, nhưng đã biết quan sát sắc mặt của người khác để đoán ý, khẽ lắc tay cô ta: “Mẹ, mẹ sao vậy?”
Tâm tư của Tưởng Mộng Khiết vẫn đang phiêu bạt, nghĩ đến cái gì đó, cô ta cúi người, ghé vào tai Văn Văn, nhỏ giọng nói mấy câu gì đó.
Gật đầu, Văn Văn bày tỏ mình đã biết rồi…
Tất cả mọi người vẫn vây quanh ba người, giống như đã quên mất Văn Văn và Tưởng Mộng Khiết.
Dù sao Trần Diễm An cũng là chính thất, phân lượng đương nhiên lớn hơn!
Đối với việc xã giao, từ trước đến nay Trần Diễm An luôn có một tay.
Lúc này, tất cả mọi người ở đây đều chào hỏi với cô.
Mà Quý Hướng Không không có tâm tư quá lớn, mà đi tìm Trần Vu Nhất uống rượu, cùng với anh ta ngồi trong một góc, vừa uống rượu vừa nói chuyện.
Mặc dù trong lòng rất bực bội về việc Giang Uyển Đình nhận đứa bé kia làm cháu trai, nhưng lúc này đã giành được sự nổi bật, khiến sự bực bội trong lòng cô ít hơn rất nhiều.
Có chút khát, cô chào hỏi với lão tổng đang nói chuyện, đi lấy nước nóng.
Trong phòng khách có rất nhiều rượu, nhưng Trần Diễm An dự định cai rượu, cai cafe, còn cai cả mạng, cai ngủ muộn.
Tóm lại, tất cả những thói quen không tốt, cô đều muốn sửa đổi.
Cô vẫn muốn tự mình mang thai một đứa bé, nên lựa chọn thử.
Đúng lúc cô đi qua, thân hình nhỏ bé của Văn Văn từ trong đám đông lao ra, đi theo.
Nước trong máy nước nóng lạnh vừa mới được đun sôi, cô tiện tay lấy một cốc, vô cùng nóng.
Chân còn đi giày cao gót, nên, cô đi rất chậm.
Văn Văn đứng ở bên cạnh cô, mắt đảo đảo.
Sau đó bàn tay nhỏ từ trong túi tìm ra được một viên bi, khẽ bắn một cái, viên đi lăn đến dưới chân cô.
Tất cả sự chú ý của Trần Diễm An đều đặt trên ly, nào còn thời gian để ý dưới chân.
Bỗng nhiên, giày cao gót sắc nhọn dẫm lên viên bi tròn vo.
Thân thể cô mất cân bằng, nghiêng sang một bên.