Chương
Vứt vali sang một bên, Trần Diễm An mệt mỏi nằm ngửa lên giường lớn, Quý Hướng Không khẽ nói: “Tự em muốn dọn sang, vậy thì đừng lười biếng, sắp xếp đồ đạc trong vali trước.”
“Nghỉ một lát rồi dọn dẹp cũng không mất miếng thịt nào.” Trần Diễm An không chịu dậy.
“Vậy em nằm nghỉ đi, anh đến thư phòng ký vài phần văn kiện.”
Cảm giác tự do thật sự quá sảng khoái, Trần Diễm An dụi mặt vào gối hai cái, sau đó hâm nóng hai ly sữa, bưng vào thư phòng.
Bờ eo thon thả lắc lư, cô ngồi lên đùi Quý Hướng Không, hai tay vòng quanh cổ anh.
Quý Hướng Không đang làm việc bị quấy rầy, anh ngẩng đầu, tay trái đỡ eo cô, nhìn sữa nóng bốc khói nghi ngút: “Hôm nay mặt trời mọc đằng tây sao, sao lại không uống cà phê, mà uống sữa?”
“Uống cà phê không tốt cho sức khỏe, cho nên từ hôm qua, em đã cai rượu, cà phê, hễ là những thứ có hại cho cơ thể đều cai hết, còn phải chuẩn bị mang thai.”
Ánh mắt hẹp dài của Quý Hướng Không khẽ lay động, khẽ thở dài một tiếng, ngón tay ấm áp nhéo cằm cô: “Em cũng đã cố gắng vậy rồi, anh sao có thể thụt lùi?”
Trần Diễm An cười híp mắt: “Vậy thuốc thì sao, cai hay không cai?”
“Cai.” Quý Hướng Không ngẫm nghĩ: “Thuốc lá rượu bia, cà phê, đều cai hết!”
“Còn có đam mê kia cũng cai cho em.”
“Đam mê kia?” Quý Hướng Không không hiểu: “Nào chứ?”
“Phim anh lưu trong laptop ấy cũng xóa cho em, đỡ cho anh không còn nguyên khí.” Trần Diễm An cất cao âm cuối, bao hàm gợi cảm và nũng nịu chết người.
“Thì ra là hoài nghi năng lực của anh?” Quý Hướng Không chậm rãi nhướn mày.
Trần Diễm An cười: “Vẫn là làm việc của anh đi, uy lực của anh được bao lâu, em còn có thể không rõ ràng?”
Câu này đã thích Quý Hướng Không, hai tay anh ôm ngang cô đặt lên giường, sau đó đè .
Nhưng Trần Diễm An nào để anh như mong muốn.
Thân thể không ngừng ngọ nguậy lung tung, cầm gối đầu sang, vứt về phía Quý Hướng Không.
Trong căn hộ rộng lớn, kẻ chạy, người đuổi, gối đầu, còn có gối ôm trên sofa đều bị hai người tùy ý vứt đầy đất, hỗn loạn lung tung.
Tuy nhiên, rất rõ ràng, tình cảm giữa hai người đang nóng lên.
Nếu ở nhà họ Quý, nào có thể tùy hứng không cố kỵ như vậy?
Chỉ e vừa phát ra động tĩnh gì, giọng Giang Uyển Đình đã truyền vào rồi.
Làm loạn thật lâu, Trần Diễm An cuối cùng mệt rồi, không chạy nỗi nữa.
Cô khẽ khom lưng, hai tay chống hông, không ngừng thở hổn hển.
Mà Quý Hướng Không lại bước hai bước như tên bắn tới, ôm cô vứt lên sofa, chỉ nghe thấy tiếng hét vang lên, hai người đã ôm chặt lấy nhau.
Bỗng nhiên, chuông điện thoại vang lên.
Là của Trần Diễm An.
Cô muốn vươn tay lấy, Quý Hướng Không lúc này sao để cô làm vậy, đè một tay cô dưới người, ngón tay dài bắt lấy…