Chương
Trên tay anh còn vắt áo vest, lông mày ấm áp hiền hoà hơi chau lại.
Lại xảy ra chuyện gì rồi?
Thấy anh đi vào, Giang Uyển Đình liền có người để mách tội: “Nhìn xem Văn Văn khóc thành thế nào rồi!”
“Văn Văn bị sao vậy?”
Quý Hướng Không nhìn đứa trẻ khóc lóc nước mắt đầy mặt, hỏi.
“Con nhìn cánh tay Văn Văn xem, trật khớp rồi, suýt nữa thì gãy luôn!” Giọng điệu của Giang Uyển Đình rất nặng nề, thái độ cũng không thân thiện.
“Trật khớp thì để bác sĩ xử lý là được, sao mẹ lại tức giận như vậy?”
Nghe vậy, ánh mắt nghiêm nghị của Giang Uyển Đình rơi vào Trần Diễm An: “Con tự đi mà hỏi cô ta.”
Quý Hướng Không nhìn Trần Diễm An với vẻ khó hiểu, đôi mắt hẹp dài hơi nheo lại, cằm nâng lên mang theo vẻ ngờ vực, chờ cô trả lời.
“Thật ra chuyện rất đơn giản, em vội lên tầng lấy đồ nên đi rất nhanh, không chú ý phía trước, ai ngờ thằng bé lại tự nhiên chạy ra từ ngã rẽ cầu thang, sau đó thì va vào nhau rồi…”
Trần Diễm An nói tới đây thì không nói tiếp nữa, mọi chuyện xảy ra sau đó đã bày ra trước mắt mấy người, đương nhiên không cần phải nói tiếp.
“Ngoài ý muốn?” Khoé mắt Quý Hướng Không hơi nhướng lên, lời ít ý nhiều đưa ra kết luận cuối cùng.
“Đúng.” Trần Diễm An gật đầu: “Đúng là chuyện ngoài ý muốn.”
“Sáng nay nước nóng hắt lên người Văn Văn nói là ngoài ý muốn, tối đến lại làm thằng bé trật khớp tay, vẫn là ngoài ý muốn, rốt cuộc là ngoài ý muốn thật hay ngoài ý muốn giả?” Giang Uyển Đình không tin, chất vấn.
Quý Hướng Không đi tới, môi mỏng vẫn nở nụ cười.
“Thời gian này Diễm An không được thuận lợi, vận may không mỉm cười với cô ấy, gọi tắt là ‘thần xui xẻo’, nhưng chuyện này thật sự là do vô ý tạo thành, cô ấy đã gần ba mươi tuổi rồi, chẳng lẽ lại cố ý làm tổn thương Văn Văn hay sao? Hơn nữa không có lý do, không phải sao?”
“Không, mẹ thấy chưa chắc đâu, đến giờ cô ta vẫn chưa sinh được đứa con nào, mà bây giờ mẹ lại nhận Văn Văn làm cháu nội, trong lòng cô ta chắc chắn sẽ thấy lo lắng, sợ Văn Văn tranh đoạt tài sản gia đình.”
Trần Diễm An đứng đó không nhúc nhích, đôi môi đỏ mọng xinh đẹp không khỏi mím chặt, vầng trán giật giật.
Cô rất muốn nói với Giang Uyển Đình một câu rằng mẹ nghĩ nhiều rồi, cô thật sự không có hứng thú với tài sản gia đình.
Nghe vậy, Quý Hướng Không đưa ngón tay thon dài lên đặt trên lông mày, khẽ day: “Mẹ nghĩ nhiều rồi, cô ấy không nghĩ như vậy đâu, những chuyện đó của Văn Văn thật sự chỉ là ngoài ý muốn thôi.”
Giang Uyển Đình nhìn xung quanh rồi bảo Quý Hướng Không lên tầng cùng mình.
Không cần nghĩ, trong lòng Trần Diễm An cũng biết chắc chắn Giang Uyển Đình sẽ nói xấu cô với Quý Hướng Không.
Bác sĩ đã bẻ lại cánh tay bị trật khớp, cuối cùng tiếng khóc cũng ngừng lại.
Tưởng Mộng Khiết đảo mắt rồi nhìn vào Trần Diễm An.
“Tôi biết có lẽ cô rất bất mãn với Văn Văn, nhưng dù sao thằng bé vẫn còn quá nhỏ, hy vọng cô đừng làm điều gì khiến Văn Văn tổn thương thêm nữa.”
Trần Diễm An cong môi, nở nụ cười xinh đẹp quyến rũ, ngón tay trắng nõn mảnh mai của cô quấn lấy lọn tóc xoăn, đôi mắt nhìn thẳng vào Tưởng Mộng Khiết.