Chương
Quý Hướng Không cảm thán một tiếng, bóp bờ mông căng tròn của cô: “Sao họ lại như sống trên thiên đường?”
“Muốn con trai có con trai, muốn con gái có con gái, không có cha chồng mẹ chồng, còn có một người em trai chồng yêu thầm Giai Nhi, nhìn thế nào cũng khiến người ta hâm mộ, ghen tỵ.”
“…” Quý Hướng Không nhướng mày: “Đừng để cậu Thẩm nghe thấy lời này, nếu để cậu ấy nghe thấy thì chậc chậc.”
“Em nghe Giai Nhi nói cậu Thẩm không đánh phụ nữ, thật ra ngay từ đầu trong đám cưới của Thân Nhã, em thích cậu Thẩm trước, cảm thấy phong thái của anh ấy rất quyến rũ.” Trần Diễm An cong môi kể.
Lông mày Quý Hướng Không từ từ cau lại: “Em đang nghĩ đến người đàn ông khác trước mặt anh hả?”
“Không, nói thật thì rất đáng tiếc, em và cậu Thẩm không có duyên phận.”
“Hờ hờ, Thẩm Hoài Dương phong thái hơn người, cậu ấy chẳng qua chỉ là một con sói đội lốt cừu thôi, em còn nói về cậu ta thần thánh như vậy, là đàn ông, những thứ trên người cậu ấy có, có thứ nào mà anh không có. Nào nào nào, em nói ra cho anh xem nào!”
Trần Diễm An thực sự rất vui, ai nói phụ nữ so đo, đàn ông khi so đo cũng rất không bình thường!
“Là đàn ông, những thứ trên người anh ấy có đương nhiên trên người anh cũng có, còn về điểm khác biệt duy nhất…” Cô nói tới đây chợt dừng lại: “Không biết ai lớn hơn ai nhỏ hơn…”
“Em thật là!” Quý Hướng Không thầm nghiến răng.
“Hay là thử xem sao.” Nói xong Trần Diễm An gọi cho Diệp Giai Nhi chơi khăm.
Diệp Giai Nhi đang ngủ say, mơ đẹp thì bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, cô cầm điện thoại lên đưa tới bên tai: “Sao thế?”
“Kích thước em trai của ông xã nhà cậu thế nào?” Trần Diễm An hỏi thẳng không chút ngại ngùng.
“Trạch Hy hả?” Diệp Giai Nhi nhắm mắt trở mình, mơ màng nói: “Cậu định mua quần áo cho Trạch Hy à?”
Nghe vậy, trán Trần Diễm An trượt xuống ba vạch đen: “…”
Cuối cùng cô ấy lại nói: “Không phải Trạch Hy, là cậu nhỏ của cậu Thẩm!”
Diệp Giai Nhi đang ngủ thoáng chốc mặt đỏ bừng, cô không còn buồn ngủ nữa mà trở mình ngồi dậy mắng: “Trần Diễm An! Cậu là đồ không biết xấu hổ! Quý Hướng Không đâu? Bảo anh ấy thoả mãn cậu đi!”
Ngày hôm sau.
Khi Trần Diễm An đến công ty, mùa hè nóng bức mà cô lại quàng một chiếc khăn lụa quanh cổ.
Hết cách, nơi đó có vết hôn màu tím sẫm, cô không thể để người khác thấy.
Sau khi phối nguyên liệu xong, cô đang giã chúng thì Giang Uyển Đình đưa Tưởng Mộng Khiết tới.
“Bắt đầu từ hôm nay Mộng Khiết cũng sẽ làm việc ở đây.” Giang Uyển Đình nói với Trần Diễm An.
Trần Diễm An ngẩng đầu: “Làm gì?”
“Nơi này vừa hay thiếu một giám đốc hướng dẫn.” Giang Uyển Đình nói: “Sau này nhà hàng giao cho hai cô, giúp đỡ lẫn nhau, tốt nhất đừng gây xung đột.”
“Chức vị cũng cao đấy chứ.” Cô cười.
Tưởng Mộng Khiết không nói gì, từ đầu đến cuối đều im lặng.
Giang Uyển Đình cũng không nói thêm nữa, chỉ bảo họ đi làm công việc của mình.