Chương
Khóe miệng Trần Diễm An kéo ra, cười lạnh, Giang Uyển Đình và Tưởng Mộng Khiết cũng đã nói lời như vậy rồi, cô còn có thể từ chối sao?
Hai người không hổ là Kẻ hát người xướng.
Mưa quá lớn, tầm mắt bị ảnh hưởng.
Trần Diễm An cũng không dám lái xe quá nhanh, trên đường nhẹ nhàng lái đến nhà họ Quý, sau đó lại quay về chung cư.
Nhà họ Quý khá hẻo lánh, chung cư lại ở trung tâm thành phố, sau khi lăn lộn như vậy về chung cư cũng đã mười hai giờ.
Nhập mật mã, kiệt sức mà đẩy cửa chung cư ra, lại bất ngờ nhìn thấy khuôn mặt âm trầm của Quý Hướng Không, đen như đít nồi, chất vấn: “Vì sao không nghe điện thoại?”
Hai tay chống ở cửa, Trần Diễm An đá giày trên chân ra, thay dép lê, kinh ngạc nhướng mày “Anh có gọi cho em?”
Gân xanh trên trán Quý Hướng Không giật giật: “Chẳng lẽ em không nghe thấy?”
Lục túi lấy điện thoại ra, mở ra, lúc này Trần Diễm An mới nhìn thấy có cuộc gọi nhỡ trên màn hình.
Cô đi qua ngồi xuống sofa: “Điện thoại im lặng, không nghe được.”
“Em thật sự làm anh gấp đến điên mới chịu!” Quý Hướng Không hung dữ nhìn cô: “Khai hết ra cho anh, rốt cuộc là điên ở đâu, rạng sáng h mới về?”
Không nói đến cái này, cô còn không tức, một khi nói đến, cả bụng lửa của Trần Diễm An bùng lên, đầu ngón tay không ngừng chọc vào lồng ngực của anh.
“Em còn đi đâu điên rồi! Em cũng là muốn đấy, nhưng mẹ anh cho sao? Làm gia vị cả một ngày, buổi chiều Giai Nhi gọi điện thoại nói có họp lớp, em nói với mẹ anh, nhưng mẹ anh sống chết không đồng ý cho em đi, còn nói buổi tối nhà hàng có kiểm kê.”
“Kiểm kê cũng là bà và quản lý làm, em như một kẻ ngu ở lại nhà hàng mấy tiếng đồng hồ, chỉ nói cái này còn chưa tức.”
“Sau khi tan làm còn nói lái xe nhà họ Quý xin nghỉ, mưa to không bắt được taxi, để em lái xe đưa về nhà họ Quý, lại quay trở về, anh nói xem em làm thế nào mà lăn lộn đến mười hai giờ!”
Quý Hướng Không nhẹ nhàng xoa bóp cho cô: “Bà xã bớt giận, đều là lỗi của anh, là anh không biết rõ mọi chuyện.”
Vốn còn đang hưởng thụ mát xa, nhưng lại nhớ đến đồng hồ, Trần Diễm An biến sắc, đẩy anh ra: “Đến đây, nói cho em nghe xem đồng hồ này là làm thế nào mà rơi ở chố Tưởng Mộng Khiết.”
Sờ sờ mũi, Quý Hướng Không nói: “Quên rồi!”
“Quên rồi?”
Tải ápp ноla để đọc full và miễn phí nhé.
Trần Diễm An lên giọng âm cuối, trực tiếp ngồi lên đùi anh, nắm chặt cổ áo trước ngực anh: “Vậy lại nói em nghe xem, cảnh sắc Maldives có đẹp không?”
“Bà xã của anh biết cũng thật không ít.”
Quý Hướng Không khẽ cười, ôm lấy eo cô vào trong ngực: “Thật sự ác vậy sao, em còn ác thêm chút nữa, chính là mưu sát chồng!”
“Dứt khoát giết chết luôn đi, đổi một người tốt hơn.” Trần Diễm An lại níu chặt hơn: “Còn không nhanh thành thật khai báo!”
“Được rồi, anh khai.”
Quý Hướng Không không chút giấu diếm, từ đầu đến cuối kể lại không sót một chữ.