Chương
Bà ta cảm thấy mình vô cùng thiệt thòi, con trai cứ như vậy chạy theo vợ, giờ đây bà đang kể khổ trong điện thoại.
Quý Hướng Không âm thầm thở dài trong lòng, sau đó an ủi bà ta: “Con biết rồi, con đã biết, con sẽ cố gắng thuyết phục cô ấy, sau đó dẫn theo cô ấy cùng nhau đi ra ngoài ở, được không?”
Giang Uyển Đình lại nói cái gì đó, Quý Hướng Không kiên nhẫn lắng nghe, anh biết những lời mình vừa nói đã quả thật làm tổn thương bà ta.
Liên miên lải nhải nói hồi lâu, Giang Uyển Đình mới dừng lại, bấy giờ mới cúp điện thoại.
Quý Hướng Không cảm thấy ở nơi nào cũng không có vấn đề gì cả, nhà họ Quý là ngủ, nơi này cũng là ngủ, vẫn nên bớt chút thời gian cố gắng thuyết phục An An.
Giang Uyển Đình đã lớn tuổi, chân lại không tiện, mặc dù có người giúp việc ở bên cạnh, song có thể bằng con trai mình sao?
Anh thầm nghĩ, cho dù muốn dọn ra ngoài ở cũng được.
Nhưng ít nhất phải đợi đến khi chân mẹ đã khỏi hẳn, sau đó lại dọn ra…
Thật ra tính cách An An rất hòa nhã, nếu như thông báo dùng tình cảm làm lý lẽ, vậy thì cô tất nhiên sẽ nghe theo.
Nghĩ tới đây, tâm tình phiền não cuối cùng cũng có vài phần thư thả, anh ngâm nga khúc nhạc nhỏ, tùy ý cởi áo sơ mi trắng trên người ra, cũng đi theo vào phòng tắm.
Bọt trắng trong bồn tắm bay lên không trung, Trần Diễm An thoải mái nằm ở bên trong, trong tay còn bưng một chén rượu vang đỏ, nhẹ nhàng lắc lư.
Quý Hướng Không đi tới, anh cởi quần áo trên người, chờ đi tới trước bồn tắm, trên người đã không còn mảnh vải nào, đôi chân dài cường tráng rắn chắc động vào cơ thể cô: “Em dịch ra chút đi“
“Chờ em tắm xong thì đến lượt anh.” Trần Diễm An không chịu nhúc nhích.
Cũng không dong dài với cô nữa, Quý Hướng Không sải bước, trực tiếp không chút khách khí ngồi vào, nước trong bồn tắm sóng sánh, thậm chí có chút thiếu chút nữa bắn tung tóe vào trong chén rượu.
“Anh!”
Trần Diễm An hơi tức giận kêu nhỏ một tiếng, cô vội vàng giữ chặt chén rượu, chỉ thiếu tý nữa thôi, là rượu trong chén rượu đã bị anh đánh đổ.
Quý Hướng Không cuối cùng cũng mặt dày mày dạn chen chúc ngồi vào.
Bồn tắm vốn không lớn, hai người cứ vậy trần truồng ngồi cùng một chỗ.
Sau đó, dưới tình huống như này anh hơi rục rịch, Trần Diễm An liếc mắt nhìn anh, sau đó cảnh cáo: “Đừng nghĩ những suy nghĩ kia trong đầu, em sắp mệt muốn chết rồi.”
Nhẹ nhàng thở dài một tiếng, Quý Hướng Không đặt chén rượu trong tay cô sang một bên, bàn tay nóng rực nắm chặt bên hông cô, anh hơi dùng sức lật cơ thể cô lại.
Trần Diễm An chìa tay ra, bốp một cái đánh vào đùi anh!
“Em đang mưu sát chồng em đấy! Nếu em xuống tay tàn nhẫn thêm tý nữa, thì hạnh phúc nửa đời sau có thể bị hủy!”
Quý Hướng Không kêu lên, vẻ mặt đau đớn..
“Tắm thì cứ tắm đi, không muốn tắm thì đi ra ngoài.”
Tuy rằng cơ thể Trần Diễm An đã có cảm giác, nhưng cô đang đè nén.
Cô rất mệt mỏi, nếu còn hoan ái nữa thì chắc chắn không thể chịu đựng được.