Chương
Cô đã gọi điện cho bệnh viện trước, bên đó nói rằng cứu chữa kịp thời, tất cả đều được truyền nước biển, một số bệnh nhân đã gần bình phục, một số đã có thể xuất viện.
Cô yêu cầu nhân viên nhà hàng sắp xếp một chỗ để nhận phí an ủi thăm hỏi, sau đó gọi điện cho Thẩm Hoài Dương.
Kể cho Thẩm Hoài Dương nghe mọi chuyện đã xảy ra đêm qua, Trần Diễm An dùng ngón tay được sơn móng tay màu đỏ nghịch nghịch tóc.
“Thật ra nói những lời này tôi cũng không có ý gì khác. Những chuyện đó đã xử lý xong. Tôi gọi điện thoại cho anh để hi vọng anh có thể áp chuyện này xuống.”
“Ngoài ra, đừng để tin tức liên quan đến chuyện này bị lộ ra ngoài. Anh ấy vẫn chưa biết chuyện này, mà tôi cũng không định để cho anh ấy biết. Gần đây tâm trạng anh ấy không tốt, tôi không muốn anh ấy bị ảnh hưởng bởi những chuyện này!”
Thẩm Hoài Dương đáp lại: “Nếu cô đã nói thế thì tôi giúp đỡ là chuyện đương nhiên.”
Trần Diễm An nhướng đôi mắt quyến rũ.
“Đương nhiên anh phải giúp rồi, nếu không sau này thân thể của Giai Nhi sẽ thuộc về tôi. Tôi muốn sờ kiểu gì thì sờ, để cho anh phòng đơn gối chiếc! Với lại anh điều cho tôi vài bác sĩ nước ngoài nổi tiếng nhất với.”
“Với bản lĩnh của Quý Hướng Không, thì chọn vài bác sĩ đâu phải khó.”
“Không phải anh bản lĩnh hơn anh ấy sao? Danh hiệu người giàu nhất thành phố S không phải là để chưng. Hơn nữa, khoảng thời gian gần đây anh ấy không nói chuyện với tôi, anh hiểu mà.”
Đôi môi mỏng của Thẩm Hoài Dương khẽ nhếch lên.
“Tôi hiểu, tôi nghĩ có thể chọn bác sĩ Hoắc hoặc ai đó tốt hơn, cô đừng ngại hỏi thử anh ta. À đúng rồi, tối nay tôi đã rủ Quý Hướng Không đến quán bar uống rượu. Đi cùng nhau không?”
Trần Diễm An nhấp một ngụm: “Đây là tạo cơ hội cho tôi à?”
Thẩm Hoài Dương mỉm cười: “Tám giờ tối, Đế Sắc.”
Trần Diễm An cúp điện thoại gọi cho Hoắc Đình Phong, anh ấy dịu dàng bảo cô đừng lo lắng, anh ấy sẽ tìm bác sĩ có chuyên môn nhất cho cô.
“Cảm ơn anh, tôi sẽ để bé Nhã phục vụ anh Hoắc thật tốt!”
Trần Diễm An được lợi mà còn ra vẻ.
Đôi môi mỏng của Hoắc Đình Phong mang theo nụ cười nhàn nhạt, giọng nói nhẹ nhàng: “Nếu có thời gian đến nước K, lúc đó nhất định sẽ tiếp đãi chu đáo.”
Trần Diễm An mỉm cười gật đầu, nói thêm mấy câu, liền đi đến giường bệnh xem Giang Uyển Đình.
Tình trạng của Giang Uyển Đình không có chuyển biến tốt, thân thể của bà ấy vẫn như cũ, nhưng vẫn trong trạng thái hôn mê.
Nhìn chằm chằm khuôn mặt gầy gò của bà, trong lòng Trần Diễm An cũng cảm thấy tự trách, nếu như lúc đầu cô đồng ý đến nhà hàng giúp đỡ, thì đâu xảy ra chuyện này?”
Nhưng cô nghĩ, cho dù là khung cảnh như thế nào, thì chắc chắn không phải như bây giờ.
Mối quan hệ giữa cô và Quý Hướng Không tuyệt đối sẽ không trở nên như bây giờ, phải không?
Trần Diễm An nhướng mày, không nghĩ nhiều nữa, dọn dẹp một chút, dặn dò y tá những điều cần chú ý rồi đi đến nhà hàng.