Chương
Trần Diễm An cũng mấy ngày rồi chưa nhìn thấy anh ta, lúc này trong lòng không hề bình tĩnh, nhưng lại nhường mày, khẽ ừ một tiếng.
“Giả vờ kiêu ngạo cái gì, lúc trước cậu không phải như thế này!”
Diệp Giai Nhi tức giận lườm cô, sau đó vẫy tay, gọi cả họ và tên: “Quý Hướng Không!”
Nghe thấy giọng nói, Quý Hướng Không ngẩng đầu lên, ánh mắt đối diện với Diệp Giai Nhi và Trần Diễm An đang ở tầng trên.
Diệp Giai Nhi kéo cô đi xuống tầng.
Lúc sắp đi xuống cầu thang, Trần Diễm An lại bảo cô bỏ tay ra, tao nhã sửa sang lại quần áo trên người và dung mạo
Sau đó, thong thả, ung dung đi đến, không chút khách khí trực tiếp khoác tay Quý Hướng Không.
Quý Hướng Không nhìn cô, cánh tay khẽ động, định rút ra.
Nhưng Trần Diễm An lại ôm chặt hơn: “Buổi trưa Giai Nhi vẫn chưa ăn gì, muốn anh mời khách.”
“Anh còn phải làm việc.” Quý Hướng Không khẽ cau mày.
“Cho dù làm việc cũng phải ăn trưa, trong tòa Ngân Thái có nhà hàng, bây giờ đi qua, ăn xong rồi tiếp tục làm việc.”
Trần Diễm An nói, kéo cánh tay anh ta.
Diệp Giai Nhi: “…”
Cô đã từng gặp người mặt dày, nhưng chưa từng thấy ai mặt dày như thế này, rõ ràng là bản thân cô ấy muốn ăn cơm với Quý Hướng Không, lúc nãy lại lấy cô ra làm lá chắn!
Suy nghĩ một lúc, Quý Hướng Không quay người lại, ánh mắt thờ ơ rơi lên người Mộ Dĩnh Nhi, nói: “Cô cũng đi cùng đi…”
Mộ Dĩnh Nhi sững sờ một lúc, sau đó ngơ ngác gật đầu.
Mà ánh mắt của Trần Diễm An lại rơi trên người cô ta, trợ lý thư ký, khá trẻ và đơn thuần.
Chỉ là, Quý Hướng Không đổi sang một thư ký như thế này từ lúc nào, sao cô không biết gì cả?
Thư ký lúc trước không phải vẫn luôn là A Chu sao?
Tải ápp Һоlа để đọc full và miễn phí nhé.
Kết quả, một nhóm bốn người đi đến nhà hàng của Ngân Thái, là một dạng phòng bao.
Quý Hướng Không và Trần Diễm An ngồi cùng nhau, Diệp Giai Nhi và Mộ Dĩnh Nhi ngồi cùng nhau, ngồi đối diện nhau.
Gọi khá nhiều món, ánh mắt Mộ Dĩnh Nhi thi thoảng lại rơi lên người Trần Diễm An, nhìn chằm chằm vào cô.
Đây là vợ của anh sao?
Đúng là giống như những người bạn ở quán bar kia nói, mỹ lệ, xinh đẹp, quyến rũ, còn mang theo sự phong tình khó nói ra.
Nhưng hình như mối quan hệ giữa bọn họ có chút cứng nhắc, có một cảm giác không nói ra được.
Cảm giác mang đến cho người kia giống như có rạn nứt, không phải mối quan hệ thân thiết và thân mật, có chút khoảng cách, cộng thêm sự lạnh nhạt.
Bên ngoài đồn, tổng giám đốc Quý và vợ rất ân ái, hai người rất hạnh phúc, nhưng bây giờ xem ra, hình như không phải như vậy.
Trong lòng Mộ Dĩnh Nhi âm thầm suy đoán.
Trần Diễm An cũng gián tiếp liếc nhìn Mộ Dĩnh Nhi, sau đó lại nhìn Quý Hướng Không ngồi ở bên cạnh: “A Chu đâu?”