Chương
Quý Hướng Không khẽ ừ một tiếng, ngón tay dài kẹp lấy tài liệu, ánh mắt đọc lướt qua với tốc độ rất nhanh, vẻ mặt nghiêm túc.
Đôi mắt xinh đẹp của Trần Diễm An khẽ động, đặt dao dĩa trong tay xuống, nhìn Quý Hướng Không: “Tối nay anh ngủ ở đâu?”
Thực ra, câu này của cô hỏi là có ý nghĩa khác, cũng bày tỏ, sau khi cô biết anh ngủ ở đâu, cô cũng sẽ trở về theo, cho dù là bệnh viện, hay là nhà họ Quý, hay là chung cư.
“Còn chưa biết…”
Nhưng Quý Hướng Không lại không trả lời trực tiếp, mà nói như vậy.
Có được đáp án như thế này, trái tim Trần Diễm An khẽ đập, trực tiếp cầm lấy chiếc túi ở bên cạnh, đứng dậy, đi ra khỏi nhà hàng.
Thấy vậy, Diệp Giai Nhi cũng đặt ly rượu vang trong tay xuống, để lại cho hai người một câu hai người cứ thong thả làm việc, sau đó cũng ra ngoài theo.
Trần Diễm An đi trên đôi giày cao gót cao ba phân, nhưng lại giống như giày đến bằng, Diệp Giai Nhi phải chạy bước nhỏ mới có thể đuổi kịp bước chân của cô.
Đi đến chiếc ghế ở ngoài trời, cô ngồi xuống, tiện tay ném chiếc túi sang bên cạnh, Diệp Giai Nhi cũng ngồi xuống bên cạnh cô, Trần Diễm An lập tức nói: “Lúc nãy tớ thật sự muốn đổ đĩa bít tết kia lên đầu anh ấy!”
Diệp Giai Nhi cười.
“Bởi vì anh ấy giúp trợ lý nữ gọi bít tết?”
“Không phải, là anh ấy từ chối tối nay tớ muốn ngủ cùng với anh ấy.”
Trần Diễm An từ trước đến nay đều không kiêng dè cái gì, giọng nói không to không nhỏ, nhưng đủ để những người đi qua bên cạnh nghe thấy rõ ràng.
Vì vậy, xung quanh có khá nhiều người liên tiếp quay đầu lại nhìn chằm chằm vào cô.
Tình cách Trần Diễm An phóng khoáng, còn tùy tiện, cẩu thả, nên không hề đặt ánh mắt của người người này ở trong lòng.
Nghe thấy vậy, Diệp Giai Nhi khẽ thở dài một tiếng.
“Có lẽ, vết thương trong lòng anh ấy vẫn chưa được xoa dịu, mẹ Quý vẫn còn đang hôn mê, bất tỉnh nhân sự nằm trong bệnh viện, cậu muốn anh ấy làm như chưa có chuyện gì xảy ra, đó cũng là chuyện không thể nào!”
“Tớ biết, nên tớ vẫn luôn trì hoãn, cũng luôn thông cảm cho anh ấy, anh ấy chiến tranh lạnh với tớ, tớ mặt nóng dán mông lạnh, tớ cũng nhận thua, anh ấy không muốn ở cùng nhà với tớ, nên tớ đã chuyển từ bệnh viện ra khách sạn, mấy ngày nay anh ấy chưa từng đến tìm tớ, cũng không gọi cho tớ lấy một cuộc điện thoại, tớ cũng không nói gì, trước đây tớ không phải là người có tính cách như thế này.”
“Tớ biết, nhưng tình yêu và hôn nhân đều khiến con người thay đổi, không ai có thể từ đầu đến cuối đều duy trì một tính cách.”
Diệp Giai Nhi cũng đã nhìn thấy sự thay đổi của cô.
“Tớ vẫn muốn phá bỏ khoảng cách giữa hai người, nhưng anh ấy không cho tớ thời gian, giữa tớ và anh ấy lẽ nào cứ phải tiếp tục như vậy?”
Lông mày lá liễu của Trần Diễm An hơi cong lên: “Với tính cách của tớ, chuyện này tuyệt đối không thể!”
“Tớ cũng rất muốn nghĩ cách giúp cậu, nhưng đây là hôn nhân của người khác, tớ không thể nhúng tay vào, cũng không biết phải giải quyết giúp cậu như thế nào.”
Diệp Giai Nhi cũng rất bất lực.