Thời tiết hôm nay khá tốt, ánh nắng rực rỡ, ấm áp.
Trải khăn tay trên tảng đá, rồi cô ngồi xuống, dựa vào thân cây, lười biếng phơi nắng.
Đôi mắt hơi híp lại, Thẩm Hoài Dương ngồi xuống bên cạnh cô, cặp chân dài duỗi ra, gác lên nhau hết sức tao nhã, bao nhiêu mệt mỏi đều tan biến.
Nhưng sự im lặng đẹp đẽ này lại không thể duy trì được vài giây, tiếng chuông điện thoại chợt vang lên, Diệp Giai Nhi nhấc máy, là Trần Diễm An gọi tới.
“Cậu ở đâu thế?”
Giọng điệu của cô ấy hơi nôn nóng, còn có vẻ tức giận, Diệp Giai Nhi khó hiểu: “Ở nhà họ Thẩm, sao tớ nghe giọng cậu không tốt lắm, đã xảy ra chuyện gì rồi?”
“Sht! Fck thật! Không ngờ cái tên Trần Vu Nhất lại thật sự ngoại tình, kết quả bị Thân Nhã bắt gặp, giờ cậu ấy đang khóc đây này, cậu qua đây đi!” Giọng điệu của Trần Diễm An cực kỳ khó chịu.
“Được, tớ sẽ tới ngay.
” Cúp điện thoại xong, cô lập tức đứng lên.
Thẩm Hoài Dương nhanh nhẹn giơ bàn tay to lớn lên nắm lấy cánh tay cô, bất mãn nheo mắt: “Ai gọi vậy? Tên cảnh sát kia à?”
Diệp Giai Nhi lắc đầu: “Không phải, là Trần Diễm An.
”
“Cô ta nói gì? Cháy nhà chắc, sao lại làm cho cô sốt sắng như vậy?”
“Thân Nhã đang khóc.
Cậu ấy nói Trần Vu Nhất ngoại tình đúng lúc bị Thân Nhã bắt được.
” Cô cau mày.
Họ mới kết hôn được bao lâu đâu mà sao lại xảy ra chuyện như vậy, lại còn là ngày đầu năm mới, không biết có hiểu lầm gì trong đó không?
Thẩm Hoài Dương hơi nhướng mày, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, tiếng nói trầm thấp: “Đi thôi.
Tôi đi cùng cô.
”
Diệp Giai Nhi gật đầu.
Vẫn là chỗ họ thường gặp nhau, phòng VIP của quán bar Mị Sắc.
Vừa bước vào, Diệp Giai Nhi đã nhìn thấy Thân Nhã nằm trên quầy, hai vai run rẩy, tiếng nức nở vang lên liên tục.
Trần Diễm An thì hung hăng đứng bên cạnh chửi bới, tay không ngừng rót rượu.
Cô ấy không biết an ủi người khác, nếu không đã chẳng gọi điện thoại cho Diệp Giai Nhi.
Nhìn thấy cô như thấy vị cứu tinh, nhảy mắt với cô rồi để Diệp Giai Nhi đi đến dỗ dành Thân Nhã.
Từ sáng đến giờ, Thân Nhã đã khóc gần hai tiếng đồng hồ rồi, Trần Diễm An nghe thôi cũng muốn hoảng, rất đau lòng, nhưng lại không biết phải làm sao.
Nhìn Thẩm Hoài Dương sau lưng Diệp Giai Nhi, Trần Diễm An nhếch bờ môi đỏ mọng chỉ vào phòng riêng bên cạnh: “Bọn họ ở bên cạnh.
”
Đương nhiên là đang đề cập đến Trần Vu Nhất và Quý Hướng Không.
Thẩm Hoài Dương hạ cằm, ánh mắt lướt qua người Diệp Giai Nhi, đáp nhẹ một tiếng rồi đi ra khỏi phòng.
Diệp Giai Nhi vỗ nhẹ vào vai Thân Nhã như đang dỗ một đứa trẻ, không nói lời nào.
Từ trước đến nay, Trần Diễm An đều rất nóng nảy, cô ấy không chịu được như thế này mãi, vậy là quay ra nháy mắt với Diệp Giai Nhi, cứ để cô ấy khóc thế này cũng không phải là cách!
Cô giơ ngón tay lên che miệng, khẽ “suỵt” với Trần Diễm An, ý bảo cô ấy đừng nói gì cả.
Lúc này, Thân Nhã chắc chắn không nghe lọt tai bất cứ lời nào, cho dù có thuyết phục ra sao cũng không có tác dụng gì.
.