Chương
Cầm ô lên, không có gọi xe, cũng không có bắt taxi.
Cô cứ như vậy yên lặng đi ở trên con đường vắng vẻ trong mưa.
Bạn có từng nhìn thấy một người phụ nữ nào như này, cô xinh đẹp, dưới chân là đôi cao gót tinh tế, tờ váy đung đưa, khóe miệng vẫn đang cười.
Thật ra cô không phải đang cười, mà là đang bi thương.
Cho tới lúc biến mất ở trước mắt của Quý Hướng Không, cô đều như vậy, vừa cao quý vừa ưu nhã.
Nhưng đó cũng chỉ là giả tượng mà thôi, đó là tự tôn cuối cùng của cô!
Động tác của Trần Diễm An rất nhanh.
Cô trước tiên về tới nhà họ Quý, lấy vali ra, đựng quần áo, đồ trang điểm, giày, túi của mình vào trong.
Sau đó lại là chung cư, cô rất nhanh chóng đã thu dọn sạch sẽ đồ thuộc về mình.
Trước mắt bày rất nhiều rượu, trải dài từ đầu bàn trà tới cuối bàn, chai rượu ở dưới ánh đèn tỏa ra ánh sáng chói mắt.
Vào lúc này thì có tiếng chuông cửa truyền tới.
Trần Diễm An đi tới mở cửa phòng, lại là Diệp Giai Nhi..
Trở lại phòng, Diệp Giai Nhi liếc qua thì nhìn thấy những chai rượu ở trên bàn trà, cô nhíu mày: “Sao lại nhiều rượu như vậy?”
“Ừ, tớ mở miệng nói ly hôn với Quý Hướng Không rồi…” Trần Diễm An trực tiếp ngồi trên thảm trải sàn.
Diệp Giai Nhi sửng sốt, không dám tin mà trợn mắt nhìn cô: “Cậu đang nói dối!”
“Tại sao phải nói dối? Còn nữa, tớ có khi nào từng nói dối cậu chứ?
Nói chuyện này, Trần Diễm An mở nắp những chai rượu ở trước mắt ra, mở tất cả.
Thần sắc của cô không giống đang nói chuyện, trái tim ở lồng ngực của Diệp Giai Nhi đang đập thình thịch: “Tại sao?”
Trần Diễm An rót một ly rượu: “Cậu biết đấy.”
“Bởi vì trợ lý thư ký kia sao?”
Tim của Diệp Giai Nhi đập càng kịch liệt hơn.
Cô gật đầu, một ly rượu đổ vào bụng, trong tim là loại đau đớn nóng bỏng, thiêu đốt.
Diệp Giai Nhi nổi giận, miệng mắng, vẻ mặt vô cùng phẫn nộ, giống như ngọn lửa đang cháy: “Mẹ kiếp tớ đi tìm Quý Hướng Không!”
Trần Diễm An quay đầu lại, chỉ nói ba chữ: “Cần gì chứ?
“Vậy cứ bỏ qua cho Quý Hướng Không như vậy sao?”
Diệp Giai Nhi tức tới đau tim đau phổi, cực kỳ đau.
“Không, tớ tát anh ta ba cái, mặt của anh vừa đỏ vừa sưng, nhìn, lòng bàn tay của tớ cũng sưng lên rồi, còn nữa tớ cầm mảnh thủy tinh cứa một đường trên mặt anh ta, máu cũng chảy ra, tớ vốn muốn hủy dung của anh ta.” Cô nói rất thản nhiên.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Diệp Giai Nhi vẫn không rõ tình hình.
“Anh ta nói muốn nói chuyện với tớ, anh ta có thiện cảm với trợ lý thư ký đó, khi ở cùng với cô ta, anh ta không bực bội, trong lòng rất bình yên, dễ chịu, anh ta bảo giữa chúng ta tách ra trước, triệt để suy nghĩ xem giữa anh ta và tớ rốt cuộc có thích hợp với đối phương hay không…”
Trần Diễm An nói từng câu từng chữ.
Tim của Diệp Giai Nhi phập phồng kịch liệt.
Tim của cô cũng rất đau, thiết nghĩ trong lòng Trần Diễm An sẽ càng đau đớn hơn.