Chương
Trần Vu Nhất nhún vai, cảm thấy anh thật yếu!
Nhà họ Thẩm, Diệp Giai Nhi đang lục mail.
Thẩm Hoài Dương đi tới, anh rất tò mò đứng ở đằng sau cô.
Cô đang xem một bức ảnh nhóm, có sa mạc, có hoa anh đào, còn có thác nước hùng vĩ, nhân vật chính trong đó là Trần Diễm An, đều là một mình cô ấy.
Bên dưới bức ảnh viết một dòng chữ — Đừng lo lắng, mặt trời rực rỡ, tớ rất tốt!
Diệp Giai Nhi lại muốn khóc rồi, cô đưa tay lau nước mắt, hết cách, nhìn thấy bóng lưng cô đơn một mình của Trần Diễm An, trong lòng cô rất chua xót.
Thẩm Hoài Dương ôm lấy cô, ánh mắt cũng đang nhìn bức ảnh: “Có thể nhìn ra, cô ấy rất tốt, nhưng trở nên rất yên tĩnh.”
“Cậu ấy sẽ vui vẻ, nhất định sẽ vậy, em đang đợi cậu ấy vui vẻ quay về!”
Diệp Giai Nhi dường như nghĩ tới điều gì đó, cô gọi điện cho luật sư.
“Diễm An có phải đưa đơn thỏa thuận ly hôn cho ông hay không?”
“Phải, tôi định hai ngày nữa thì đưa tới.”
“Không cần đâu, ông cầm đơn thỏa thuận ly hôn đưa cho tôi, tôi đưa tới đó.”
Diệp Giai Nhi cúp máy rồi nói: “Những ấm ức mà Diễm An phải chịu, tóm lại phải có một người nói ra!”
Thẩm Hoài Dương không có cản cô, nếu nói ra có thể khiến trong lòng cô dễ chịu, anh không có lý do ngăn cản.
Quý Hướng Không đã liên tiếp mấy ngày không có tới công ty, ngày nào cũng tới nhà hàng.
Giang Uyển Đình thì rất vui vẻ, tinh thần cũng có chuyển biến tốt.
Nhưng tâm cảnh của Quý Hướng Không lại rất không tốt.
Công việc của nhà hàng quá bận rộn, căn bản không rút được thời gian đi làm việc khác, ngày nào cũng lặp lại công việc là điều phối gia vị, khuấy, nghiền, đưa gia vị, đối chiếu sổ sách.
Không có kích thích, không có sức sống, điều quan trọng nhất là không có động lực, mơ mơ hồ hồ, giống như đang để thời gian trôi đi một cách vô bổ.
Còn có một người lòng nóng như lửa đốt, đó chính là Mộ Dĩnh Nhi.
Từ sau ngày hôm đó, cô ta không có nhìn thấy tổng giám đốc đến công ty nữa, giữa hai người cũng không có gửi tin nhắn hay gọi điện, cô ta rất sợ hãi bất an.
Tuy giữa hai người có ám muội như có như không, còn có tình cảm khó tả, nhưng lớp giấy đó không có chọc thủng, trong lòng cô ta không tự tin.
Nghe thấy tổng giám đốc bận việc ở nhà hàng, cô ta định tới nhà hàng một chuyến, bất luận là việc công hay việc tư, đều được.
Quý Hướng Không mấy ngày nay, giọng ngay cả nói cũng không nói ra được.
Thời tiết quá nóng, lại khô hanh, mỗi ngày ở bên cạnh bếp lửa, sao có thể tốt được chứ?
Công việc điều phối gia vị của nhà hàng càng ngày càng bận, dùng gia vị cũng càng lúc càng nhiều.
Mỗi tối thời gian về nhà họ Quý cũng càng muộn hơn, là một người đàn ông, mỗi ngày lại làm công việc như này, thật sự khiến cả người anh không có sức.