Chương
Tuy Mộ Dĩnh Nhi luôn rụt rè như lúc này, cô ta lại rất to gan. Mộ Dĩnh Nhi ngẩng đầu lên, đôi mắt long lanh nhìn về phía Quý Hướng Không: “Vậy chúng ta thử bên nhau đi….”
Cô ta nhát gan thật nhưng vẫn có thể nói ra được những lời này.
Dù sao tình cảm cũng là chuyện của bản thân cô ta, cô ta phải tự mình giành lấy.
Nhưng nói thật, hiện giờ Mộ Dĩnh Nhi cũng thấy mình rất to gan. Sau khi nói xong, cô ta lại hoảng sợ bất an không ngừng, không biết Quý Hướng Không sẽ trả lời thế nào đây.
Nhưng Quý Hướng Không chỉ ừ một tiếng rồi thản nhiên xắn áo lên và tiếp tục làm việc.
Mộ Dĩnh Nhi đứng sững như tượng, cô ta hơi sững sờ.
Mộ Dĩnh Nhi không nghe nhầm. Tuy Quý Hướng Không thờ ơ đáp một tiếng ừ thôi nhưng cũng tính là đồng ý rồi!
Cô ta thấy mình như đang nằm mơ vậy. Hai tay Mộ Dĩnh Nhi buông thõng rồi lén nhéo đùi mình. Một cơn đau nhức truyền đến, chứng tỏ đây không phải là mơ.
Chỉ là một lời đồng ý lạnh nhạt như thế nhưng cũng đủ khiến Mộ Dĩnh Nhi vui chết đi được.
Dù thế nào thì anh cũng đã biểu thị thái độ rồi, không phải sao?
Ý anh là chấp nhận thử ở bên cô ta. Với Mộ Dĩnh Nhi thì kết quả này đã là kết quả cực tốt rồi.
So với thái độ vui mừng khôn xiết của Mộ Dĩnh Nhi thì phản ứng của Quý Hướng Không lại cực kỳ lạnh nhạt, không quá kích động, không thể hiện gì nhiều khiến mọi người cảm thấy thờ ơ khác thường.
Hôm đó, khi Mộ Dĩnh Nhi rời khỏi nhà hàng thì ý cười trên mặt vẫn chưa tắt.
Dù sao cô ta vẫn còn trẻ nên không biết kiềm chế cảm xúc, lòng cảm thấy gì đều thể hiện hết trên mặt.
Một bên khác.
Trần Diễm An đang ngồi trên máy bay.
Cô đeo kính râm, dưới chân là một đôi giày cổ thấp tinh tế, trên người mặc một chiếc váy dài trắng tinh, bên ngoài khoác một chiếc áo gió tua rua. Một kiểu phối đồ rất đơn giản và tuỳ ý nhưng lại bộc lộ khí chất quyến rũ và nho nhã của cô.
Bây giờ cô đang đến một nơi. Một khung cảnh tuyệt vời và hùng vĩ đang chờ cô. Nơi đó chính là thác nước Niagara.
Trần Diễm An đã từng thấy dáng vẻ oai hùng và uy nghiêm của nó trên máy tính, tựa như một con sư tử đang gầm thét. Sau đó cô cứ bốc đồng lên máy bay thôi.
Đây mới là một chuyến du lịch thích đi thì đi chân chính. Không có mục đích, không có kế hoạch, muốn đi đâu thì đi, nơi nào có cảnh đẹp thu hút cô thì cô sẽ đến nơi đó.
Người đàn ông vô cùng kinh ngạc, anh ta quét mắt nhìn xuống thân mình rồi lại nhìn lưng Trần Diễm An.
Trần Diễm An còn đang nôn, cuối cùng còn nôn ra cả dịch chua trong dạ dày.
Cô uống vài ngụm nước rồi súc miệng, sau đó mới tựa người thở dốc chứ không hề quan tâm tới người đàn ông đang ngồi trên bồn cầu.
“Tiểu long bao, đậu hũ non, đậu phụ mà ba, còn có cả sữa đậu nành…..”
Anh ta ngửi mùi hôi thoang thoảng trong không khí rồi lần lượt kể ra: “Rốt cuộc cô đã ăn bao nhiêu món cho bữa sáng vậy? Mùi hỗn tạp như vậy quả thật không thơm chút nào, xem ra khả năng lên men của dạ dày cô cũng không tốt lắm.”