Chương
Mộ Dĩnh Nhi nghĩ như vậy, sau đó cảm thấy gò má của cô ta vừa đỏ vừa nóng, giống như bị đốt vậy, nhưng anh không có đẩy cô ta, mà mặc kệ.
Tuy cuối cùng là kết quả như vậy, nhưng cô ta cũng rất hài lòng.
Tình tiết của bộ phim vẫn đang tiếp tục tiến hành, đột nhiên cơ thể của Quý Hướng Không khẽ cử động, đầu của Mộ Dĩnh Nhi từ trên vai trượt xuống.
Cô ta chợt sững người, ngẩng đầu nhìn sang anh, Quý Hướng Không mấp máy môi, hờ hững nói: “Mệt rồi, đổi tư thế.”
Mộ Dĩnh Nhi đỏ mặt, không có nói gì, cũng không có động tác khác nữa, bản tính của cô ta là có chút nhát gan, đặc biệt là ở trước mặt anh, còn có chút cẩn thận không buông ra được.
Trạng thái như vậy duy trì tới khi phim kết thúc, thời gian đã là hơn giờ tối, Mộ Dĩnh Nhi có hơi đói, nói mình muốn ăn đêm.
Quý Hướng Không không nói gì cả, để mặc cô ta, cô ta đi tới chợ đêm gần đó, lúc này là lúc đông người, rất náo nhiệt.
Cô ta chọn một địa điểm, sau đó lau ghế.
Quý Hướng Không bình thường thỉnh thoảng cũng sẽ cùng với Trần Diễm An đến nơi như này ăn đồ ăn, cho nên không có cảm giác bài xích.
Cô gọi cho hai người hai bát mì, bên trong có không ít topping, nhìn thì khá đủ hương vị.
Một bữa ăn đêm, hai người ăn nửa tiếng.
Sau đó, Quý Hướng Không lái xe đưa cô ta về nhà, xe đương nhiên là tài xế lái, anh rất mệt.
Khi xuống xe, cơ thể của Mộ Dĩnh Nhi khẽ động, đột nhiên nhào vào trong lòng anh, ôm chặt eo của anh.
Mắt của Quý Hướng Không hơi lay động, cơ thể hơi cứng nhắc, không nói gì.
Tuy nhiên, tâm tư của Mộ Dĩnh Nhi lại không ngừng xoay chuyển.
Cô ta rất căng thẳng, nhưng ánh mắt lại rất sâu.
Bỗng nhiên cô ta ngẩng đầu, hôn về phía môi của anh.
Khi môi của hai người sắp chạm vào nhau, gương mặt đẹp trai của Quý Hướng Không kịp lúc nghiêng đi, môi của cô ta vừa hay dừng trên mặt của anh.
“Bác gái ra ngoài rồi.” Ánh mắt của anh dừng ở bên ngoài cửa sổ, mở miệng nói.
Nghe vậy, Mộ Dĩnh Nhi lập tức ngồi thẳng người, quả nhiên nhìn thấy mẹ của mình đi ra khỏi nhà, cô ta không tiếp tục ở lại được, tạm biệt, sau đó xuống xe rời đi.
Đợi sau khi cô ta xuống xe, Quý Hướng Không bảo tài xế lái xe về nhà họ Quý.
Buổi tối, Mộ Dĩnh Nhi nằm ở trên giường, lật qua lật lại không ngủ được, anh tặng cô ta quà, là khuyên tai, có thể nhìn ra giá trị không nhỏ.
Khi mẹ nhìn thấy quà anh tặng, vẻ mặt hài lòng ý cười rạng rỡ, bà ta cảm thấy sự phát triển của hai người bây giờ quả thật không tệ!
Dù sao cũng đã tặng thứ như này cho con gái của mình, đủ để chứng tỏ, tình cảm tiến triển thuận lợi.
Chỉ là anh lại chưa từng nói một câu sinh nhật vui vẻ với cô ta, điều này khiến cô ta không ngủ được, thật ra cái cô ta mong muốn ở trong ngày sinh nhật là sự để ý, chứ không phải là quà.
Lại suy nghĩ, cô ta vẫn không ngủ được, vì vậy từ trong ngồi dậy, lấy điện thoại ra, tìm số điện thoại của anh, gọi điện.