Chương
Khuôn mặt của Mộ Dĩnh Nhi lập tức trở nên rất khó xử, cô ta liếc nhìn Diệp Giai Nhi, có chút quen biết.
Diệp Giai Nhi nhấc chân đi về phía trước.
Sau lưng Mộ Dĩnh Nhi có một máy lọc nước, cô tùy ý cầm lấy chiếc cốc bên cạnh rồi bước qua, đổ đầy nước vào cốc, vào lúc quay người bước lại, cơ thể cố ý đâm mạnh vào người Mộ Dĩnh Nhi khiến cô ta té ngã trên mặt đất.
Đầu gối cô ta chạm đất, mùa hè đều mặc quần áo rất mỏng, cộng thêm nền nhà được làm bằng đá cẩm thạch cứng chắc, Mộ Dĩnh Nhi cảm thấy đầu gối của mình như sắp nứt ra.
Không thể đứng dậy, ánh mắt mang theo sự tủi thân sâu sắc nhìn về phía Quý Hướng Không.
“Trên TV, những lúc như thế này thường diễn thế nào nhỉ? Đúng rồi, chính là duy trì vẻ mặt oan ức và đáng thương như vậy, tốt nhất là rơi thêm vài giọt nước mắt, tiểu tam trên TV đều dụ dỗ đàn ông như vậy, không phải rõ ràng là tôi bắt nạt cô rồi sao, cô tố cáo với anh ta đi.”
Diệp Giai Nhi ngồi xổm trước mặt Mộ Dĩnh Nhi, lại nhìn Quý Hướng Không mấy cái, cố ý khiêu khích mà nói: “Tôi nhìn không ưa nhất là loại phụ nữ giả tạo, đã từng nghe qua câu ‘tiện nhân đúng thật là biết làm trò’ chưa.”
Quý Hướng Không không nói gì, cũng không có hành động gì cả, đứng nguyên ở đó.
Ánh mắt thỉnh thoảng quét qua tờ giấy thỏa thuận ly hôn trên bàn trà, sắc mặt dần thay đổi, trầm lắng và mịt mờ, giống như phủ lên một lớp sương trắng dày dày mỏng mỏng.
Anh không nhìn Mộ Dĩnh Nhi, cũng dường như không nghe thấy lời nói của Diệp Giai Nhi, trong lòng không biết đang nghĩ gì.
Mộ Dĩnh Nhi vẫn đang nhìn chằm chằm vào anh, nhìn thấy vẻ mặt như vậy, trong lòng không biết tại sao lại có chút hoảng sợ.
Thẩm Hoài Dương dùng ngón tay thon dài xoa xoa trán, trầm giọng nói: “Không còn sớm nữa, em còn phải dỗ Tiểu Bảo ngủ.”
Dù sao cũng làm loạn kha khá rồi, Diệp Giai Nhi đứng thẳng người dậy, đáp lại một tiếng: “Biết rồi, chủ tịch Quý ký đi chứ, tôi còn chờ để về này.”
“Đi thôi, sáng mai anh sẽ qua lấy lấy giấy thỏa thuận cho em. Bây giờ thật sự nên rời đi rồi, người giúp việc đã gọi ba cuộc điện thoại, nói Tiểu Bảo đang khóc lóc om sòm.”
Thẩm Hoài Dương bước đến, vòng tay qua vai cô.
Tiểu Bảo gần đây không được khỏe, luôn sốt cao không giảm.
Hôm nay mới chuyển nhẹ một chút, vì vậy nghe thấy khóc lóc om sòm, Diệp Giai Nhi lập tức nói: “Sớm mai lúc anh đi làm nhớ đến đây lấy giấy thỏa thuận ly hôn cho em.”
Lời nói vừa dứt, hai người đi về phía cửa phòng bệnh, Thẩm Hoài Dương nhẹ nhàng chào hỏi Quý Hướng Không, trong khi Diệp Giai Nhi không thèm quay đầu lại.
Trong phòng bệnh cuối cùng cũng hoàn toàn trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại ba người, Giang Uyển Đình đỡ Mộ Dĩnh Nhi dậy.
Nếu Diệp Giai Nhi đã nói những lời như vậy, vậy thì bà ta nghĩ mối quan hệ giữa cô thư ký trợ lý này và Hướng Không chắc chắn không đơn giản.
Ngồi ở bên cạnh, Giang Uyển Đình hỏi Mộ Dĩnh Nhi đã đến công ty bao lâu rồi, trước đây làm gì, gia đình làm gì, bao nhiêu tuổi rồi?
Mộ Dĩnh Nhi chịu đựng cơn đau ở đầu gối, nhỏ giọng trả lời.