Chương
Nghe vậy, mẹ cô ta nói: “Nếu anh ta đã nói như vậy, con cứ làm như vậy đi, anh ta không giống với những người đàn ông khác, đối với loại đàn ông này, con không thể nắm quá chặt, giống như thả diều vậy, phải cho anh ta tùy ý và sự tự do, đợi đến lúc anh ta đáp xuống, vẫn sẽ thuộc về con.”
Mộ Dĩnh Nhi gật đầu, mở miệng nói, thế nhưng trong lòng cô ta rất bất an.
“Không có gì đáng lo ngại, tối nay ngủ một giấc là ổn thôi.”
Mẹ cô ta nói: “Hiện tại anh ta dặn con thế nào, con cứ làm như thế ấy.”
Trở lại bệnh viện, trời đã rất muộn rồi.
Gò má bị đánh của Quý Hướng Không sưng lên, Giang Uyển Đình vô cùng đau lòng, vội vàng tìm đá để anh chườm mặt, trong miệng không ngừng mắng chửi: “Nói ra thì cũng là cô giáo, thế mà lại ngông cuồng hơn bọn cướp, con cũng thế, sao lại để mặc cho cô ta đánh như vậy.”
Từ nhỏ đến lớn, bà ta chưa từng nỡ đánh con trai của mình.
“Cô ấy đánh quá đột ngột, con không kịp phòng bị.”
Quý Hướng Không chườm lên khuôn mặt sưng tấy: “Hơn nữa, con cũng không thể ra tay đánh phụ nữ?”
“Vậy bây giờ hãy nói về chuyện của con với cô thư ký trợ lý kia cho mẹ nghe xem.” Giang Uyển Đình nói.
Quý Hướng Không lại không muốn nhắc tới: “Có gì đáng nhắc đâu, đợi con suy nghĩ xong sẽ nói với mẹ, đã muộn rồi, mẹ nghỉ ngơi đi.”
Giang Uyển Đình còn muốn nói gì đó, nhưng anh đã quay người đi về phòng mình.
Thấy vậy, bà ta cũng chỉ đành nuốt lại lời nói đã ra đến miệng vào trong.
Đèn trong phòng bật sáng, quần tây và áo sơ mi trên người Quý Hướng Không đã được thay bằng áo choàng ngủ.
Ngồi trên ghế sô pha, giấy thỏa thuận ly hôn được đặt trên bàn trà nhỏ trước mặt anh, một điếu thuốc được kẹp giữa những ngón tay thon dài, khói thuốc lượn lờ, mùi thuốc lá nồng nặc xộc vào mũi.
Anh hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, trong phút chốc, trong chiếc gạt tàn đã đựng đầy đầu thuốc lá, có ngắn có dài.
Những lời Diệp Giai Nhi mắng anh vẫn còn rành rành trước mắt, từng chữ như châu ngọc.
Khuôn mặt của Trần Diễm An lại hiện ra trước mắt anh, khi thì cô cười rất dễ thương, khi thì cười rất vui vẻ.
Yết hầu chuyển động, anh lại hít thở một hơi dài.
Cả đêm anh không nghỉ ngơi, chỉ ngồi trên sô pha và không ngừng hút thuốc, hút ba hộp thuốc, khói thuốc bay lượn trong phòng đủ để hun chết người khác.
Mà trên giấy thỏa thuận ly hôn, Quý Hướng Không cũng không ký vào.
…
Hy Lạp.
Sáng sớm.
Trần Diễm An vừa tỉnh dậy, ngón tay mảnh mai trắng xanh vén tóc xoăn ra sau tai, đi về phía phòng tắm.
Khi đi ngang qua phòng khách, cô nhìn thấy Âu Dương Tư đang ngồi trên sô pha, cô nhướn hàng lồng mày lá liễu, cầm gối ném vào sau đầu anh ta.
Mà phản ứng của Âu Dương Tư cũng đủ nhanh, khi cảm nhận được luồng gió lạnh từ phía sau thổi tới, cơ thể mảnh khảnh của anh ta nghiêng sang một bên, tránh đòn tấn công của cô.