Chương
“Quý tổng lại có ý tưởng mới?”
Diệp Giai Nhi không đồng ý với câu nói này của anh.
“Anh có ký tên lên đơn ly hôn hay không, đó là chuyện của anh, nhưng tôi phải nhắc nhở Quý tổng một câu, anh đừng quên trên thế giới này còn một thứ gọi là pháp luật.”
“Anh không ký cũng không sao, đến lúc đó nếu như khởi kiện ly hôn, anh vẫn phải ký, Quý tổng, tại sao phải vậy chứ, anh có cảm giác với cô thư ký nhỏ đáng thương, Trần Diễm An nhà tôi hiểu chuyện, đã nhường vị trí cho người ta, nhường lại vị trí bà Quý, một đồng cũng không cần, anh còn muốn thế nào?”
“Lẽ nào còn muốn trái ôm phải ấp, hay là một chút cảm giác với cô thư ký nhỏ đã biến mất rồi, bây giờ lại muốn tái hợp với Diễm An nhà chúng tôi?”
“Haha, anh cảm thấy có khả năng không? Diễm An nhà chúng tôi không phải thùng thu phế phẩm, không phải rác ở đâu cũng sẽ thu gom!”
Vừa dứt lời, Diệp Giai Nhi đã giật lấy cây lau nhà trong tay người giúp việc, ném về phía Quý Hướng Không!
Cuối cùng, Quý Hướng Không bị Diệp Giai Nhi đuổi ra khỏi nhà họ Thẩm!
Nhà họ Quý.
Anh trở về phòng ngủ, sau đó khóa cửa phòng lại, kéo chiếc rèm cửa dày và nặng ra, trong phòng tối om.
Quý Hướng Không dựa vào cửa sổ, cơ thể dần trượt xuống.
Anh ta đang nhớ lại, nhớ lại những chuyện đã xảy ra với mình trong khoảng thời gian gần đây.
Lúc đầu, chân của mẹ bị thương, cộng thêm cô năm lần bảy lượt nói mình không thể đi đến quán săn, sau đó anh đã cố gắng hết sức, lời ngon ngọt để khuyên Trần Diễm An.
Thái độ của Trần Diễm An vô cùng tuyệt nhiên và lạnh lùng.
Cho dù anh nói lời ngon ngọt thế nào, cô cũng không có ý định đi, mẹ tự đi bệnh viện, bị ngã, bất tỉnh nhân sự.
Anh cảm thấy hoảng loạn và sợ hãi, sợ hãi bà không tỉnh lại, cứ nằm ngủ sâu ở đó.
Nên, trong lòng anh bắt đầu có sự oán hận và tự trách.
Sự oán hận với Trần Diễm An, sự tự trách với bản thân mình.
Nên anh vẫn luôn suy nghĩ, nếu như lúc đó Trần Diễm An đồng ý, mẹ cũng sẽ không trở thành dáng vẻ như bây giờ!
Mẹ là người nuôi anh trưởng thành, anh càng sợ bà không tỉnh lại, thì càng áy náy và oán hận.
Chỉ cần nhìn thấy Trần Diễm An, sẽ không khỏi nhớ đến chuyện mẹ bị ngã.
Nên, anh bắt đầu xa lánh Trần Diễm An, trở nên xa cách và lạnh nhạt, chỉ có như vậy, trong lòng anh mới có thể dễ chịu hơn một chút, thoải mái hơn một chút.
Sau đó gặp được Mộ Dĩnh Nhi, đầu tiên là tiếp rượu, sau đó lần thứ hai gặp lại ở quán bar, sau lại là công ty, gặp nhau rất nhiều lần.
Thấy số lần gặp nhau nhiều, cho dù không cố ý nghi nhớ, nhưng từ đầu đến cuối vẫn có chút quen thuộc với khuôn mặt kia.
Nên, thư ký tổng giám đốc của công ty vừa tạm nghỉ, anh đã lựa chọn cô ta.
Trong khoảng thời gian kia, tâm trạng của anh vô cùng phiền muộn, mà Mộ Dĩnh Nhi luôn yên lặng ở bên cạnh anh.