Chương
Lần này quay lại, công việc của Trần Diễm An rất đơn giản.
Thứ nhất là đến YG chọn ngôi sao mà cô cho rằng phù hợp nhất để đeo loạt trang sức thiết kế mới nhất của chính mình, sẽ được đăng lên các tạp chí nổi tiếng nhất ở nước Pháp, nước A và nước M.
Cho nên, đối với cơ hội lần này, các minh tinh nữ trong công ty đều rất coi trọng.
Dù sao những tạp chí đó tốt vô cùng, đây chính là một cơ hội rất tốt.
Chiều ngày hôm đó, Trần Diễm An đến công ty, trong lòng cô đã có hình ảnh nhân vật phù hợp với trang sức, cho nên lựa chọn rất nhanh.
Trong nháy mắt, cô đã chọn bốn minh tinh, để bọn họ chuẩn bị, sau đó Trần Diễm An trở về khách sạn.
Bé cưng vẫn còn chưa ngủ dậy, Âu Dương Tư ngồi ở bên cạnh trông chừng.
Thấy cô về đến nhà, anh ta liền nhiệt tình giang tay ra muốn ôm cô.
Trần Diễm An lại không nương tay chút nào mà đánh vào ngực anh ta: “Bé cưng có tỉnh dậy không vậy?”
“Không có, thằng bé ngủ rất yên ổn.”
Âu Dương Tư như có như không vỗ vỗ ngực, giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ quý báu tinh xảo: “Nhưng mà hình như đến lúc bé cưng uống sữa rồi.”
Trần Diễm An đi qua ôm bé cưng vào ngực, sau đó ngẩng đầu liếc mắt ra hiệu cho Âu Dương Tư, ý kêu anh đi ra ngoài.
Âu Dương Tư không hề làm theo, còn dựa người bên cạnh, nhìn chằm chằm vào cô.
Lông mày khẽ nhíu lại, Trần Diễm An cầm lấy cái gối ôm trên ghế sofa ném anh ta.
Thấy thế, lúc này Âu Dương Tư mới thỏa hiệp mà rời đi.
Cởi nút áo, vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn bóng loáng mịn màng của đứa nhỏ, Trần Diễm An nhướng mày, cảm thấy trong lòng khó nói nên lời.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Chín giờ, tất cả các nhân viên đều đã thu dọn đồ xong xuôi, cùng nhau xuất phát đi về phía sân bay.
Bởi vì lần này nhân viên đi cùng rất nhiều, mang theo đều là trang sức, cho nên bọn họ liền thuê máy bay đến thành phố S.
Trần Diễm An và Âu Dương Tư ngồi song song với nhau, hai người thay nhau ôm bé cưng, ai không biết rõ tình hình thì còn tưởng là một nhà ba người.
Thời gian đáp cánh xuống thành phố S là mười hai giờ trưa, sau khi hạ cánh, một nhóm người liền đi ra ngoài sân bay.
Trong sân bay luôn luôn tấp nập, Âu Dương Tư ôm bé cưng, Trần Diễm An hơi cúi người, hai người thấp giọng trò chuyện với nhau.
Lúc đó, có một bóng lưng cao lớn cũng đang đi tới, là Thẩm Hoài Dương.
Anh đến nước M công tác, đúng lúc vừa mới trở về thành phố S.
Trong lúc vô tình, ánh mắt thâm thúy của anh đảo quanh đám người thì bắt gặp bóng dáng ấy trong đám người, đôi mắt hơi nheo lại.
Cảm thấy rất quen thuộc, hình như là Trần Diễm An.
Đợi đến lúc anh tập trung nhìn vào, nhóm người này đã ra khỏi đại sảnh, ngồi lên chiếc xe hơi ở bên ngoài sân bay.