Chương 2090 Lúc trước thì không biết Quý Hướng Không sốt ruột thế nào, nhưng bây giờ sao cô không hiểu cho được đây. “Anh từng nói dưới gối đàn ông có dát vàng nên chỉ quỳ cha quỳ mẹ, giờ thì sao đây?” Thoát ra khỏi sự bàng hoàng ban nãy, Trần Diễm An nhịn không cho tim đập quá mạnh. “Anh hết cách rồi. Nếu có thể giữ em lại thì anh có thể làm đến nước này, anh làm được!” Sắc mặt Quý Hướng Không rất thản nhiên, không thấy chút gì gọi là khó chịu cả. Tay Trần Diễm An cầm bút siết chặt, môi khô khốc, cô nói: “Anh đứng lên đi.” “Có thể cho anh biết suy nghĩ và đáp án từ tận đáy lòng em không?” Sắc mặt Quý Hướng Không vừa chờ mong vừa nôn nóng: “Có một giây nào đó em bị anh làm cho cảm động nên muốn tha thứ cho anh không?” “Anh đứng lên đi.” Trần Diễm An không trả lời câu hỏi của anh mà chỉ nói thế. Cô không thể nào nhìn cảnh anh quỳ trước mặt mình, cảm giác đó khó chịu lắm. “Chỉ cần em nói câu trả lời cho anh biết thì anh sẽ đứng dậy ngay.” Quý Hướng Không vẫn kiên trì với việc làm của mình. Sự khó chịu và cảm giác nghẹt thở càng ngày càng mạnh, giống như có người đang bóp cổ cô khiến cô không thể thở nổi. Cô nhíu chặt mày rồi nói: “Quý Hướng Không, anh trở thành kẻ khiến người ta thấy mà ghét từ khi nào vậy? Anh có biết cảm giác đó giống gì không hả? Là mặt dày đó!” Nghe thế, Quý Hướng Không đang quỳ bỗng cứng đờ cả người. Anh cúi mặt xuống, mắt nhìn xuống đất nên không thấy rõ sắc mặt anh. Một lúc sau, anh mở miệng, giọng trầm khàn và có chút gì đó âm trầm nữa: “Đến giờ trưa rồi, anh đi mua đồ ăn rồi về.” Nói xong thì anh đứng lên và đi ra khỏi phòng làm việc. Khi anh đi, quần tây đong đưa làm cho đống bụi dính trên đầu gối trở nên chướng mắt. Ra khỏi phòng làm việc, dáng người thẳng tắp ban nãy bỗng khom lại. Anh dựa lưng vào tường, trong lòng như bị con dao rạch mạnh, cứ thế máu chảy ra ngoài. Phút giây này, cảm giác này đau đến cùng cực, dùng mấy con dao khoét lên tim chắc cũng chỉ thế thôi. Trong lòng Trần Diễm An rất khó chịu, cô nhắm mắt lại, lưng tựa vào ghế, hai tay giữ chặt, tim đập thình thịch. Bữa trưa mà Quý Hướng Không mua về toàn là những món mà cô thích ăn. Trước đây cô thích ăn cay lắm, bây giờ vẫn thế, thịt xào ớt, đậu phụ Ma Bà, gà cay, thịt luộc cay… Trên bàn làm việc là một mâm thức ăn toàn màu đỏ, hương vị đậm đà khiến người ta muốn nhấc đũa và gắp lên ăn ngay. Nếu là bình thường thì chắc chắn Trần Diễm An sẽ ăn mấy chén cơm, nhưng hôm nay hơi khác, cô chỉ ăn một chén rồi thôi. Quý Hướng Không cũng không ăn gì mấy, dạ dày anh không khỏe lắm nên bây giờ không ăn được mấy món cay thế này, nếu không bệnh sẽ nặng thêm. Vì thế anh chỉ ăn cơm trắng và ăn thêm hai bát canh đậu phụ nấu cá. Cả ngày hôm nay hai người cũng không nói chuyện gì thêm, bầu không khí trông rất lạ. Bình thường Quý Hướng Không sẽ lái xe đến bãi đỗ xe của khách sạn, sau đó lên lầu chọc Huyền Diệp một lúc rồi mới đi. Hôm nay, khi lái xe đến trước siêu thị cách khách sạn một đoạn, Trần Diễm An bỗng nhiên nói: “Tôi cần mua mấy món đồ nên anh về trước đi.”