Chương 2110 Anh đã nói đủ rõ ràng, rành mạch, hành động cũng đủ dứt khoát, cô ta còn ăn vạ đi theo qua đây! Tay Mộ Dĩnh Nhi cầm chăn do dự, sắc mặt hơi gượng gạo, cuối cùng rụt lại, đi tới căn hộ và ấn chuông cửa. Đôi mắt hẹp dài của Quý Hướng Không nhìn cô ta với vẻ dữ tợn. Mộ Dĩnh Nhi đứng thẳng. Một lát sau, cửa mở ra. Đó là Trần Diễm An. Vào giây phút nhìn thấy Mộ Dĩnh Nhi, cô nhíu mày và muốn đóng cửa lại. Mộ Dĩnh Nhi nhanh tay lẹ mắt chen vào: “Tôi có mấy lời muốn nói với cô.” “Tôi nghĩ mình không có gì để nói với cô hết!” Trần Diễm An khoác áo khoác với phong thái nữ vương, đầy khí thế. “Tôi sẽ không làm mất nhiều thời gian của cô đâu. Sau khi tôi nói xong, cô muốn đối xử với tôi thế nào cũng được.” Mộ Dĩnh Nhi nói. Trần Diễm An nhìn chằm chằm vào cô ta một lát, sau đó thả tay ra, để cô ta vào. Nếu cô ta cố chấp như vậy, đồng thời tìm tới tận đây, cô chẳng có lý do nào để không cho cô ta vào. Nói thật, cô cũng muốn xem thử trong hồ lô của cô ta rốt cuộc bán thuốc gì! Không có nước trái cây cũng không có nước lọc nhưng Mộ Dĩnh Nhi không để ý. Cô ta chậm rãi nói: “Lần này tôi qua đây là vì chuyện của tôi và Quý Hướng Không…” “Sao vậy? Hai người định kết hôn à? Hay định đính hôn? Hay cố ý qua đưa thiệp mời?” Trần Diễm An ngồi xuống ghế sofa với vẻ lười biếng, đôi chân dài bắt chéo một cách tao nhã, lạnh lùng nhìn Mộ Dĩnh Nhi. “Tôi đã gặp qua người cuồng vọng, nhưng chưa từng gặp qua người nào cuồng vọng như cô.” “Trần Diễm An tôi không dễ chọc đâu. Nếu cô cuồng vọng ở trước mặt tôi, cô chắc chắn sẽ không có kết quả tốt. Cô có tin tôi sẽ khiến cô phải bò ra khỏi đây không?” “Tin.” Mộ Dĩnh Nhi cắn môi rồi nói: “Tôi có thể vào phòng vệ sinh trước không?” “Không thể!” Trần Diễm An lập tức từ chối, vừa nhanh lại vừa tàn nhẫn: “Cứ nhịn đi. Chờ tới khi nào không nhịn nổi thì ra ngoài!” Mộ Dĩnh Nhi cố nhịn: “Vậy tôi sẽ nói bắt đầu từ đầu về chuyện giữa tôi và Quý Hướng Không…” Giây phút Quý Hướng Không đứng trên sân cỏ, nhìn Mộ Dĩnh Nhi đi vào, mắt anh nheo lại, sau đó chân mày cũng nhíu chặt theo, rất sốt ruột. Anh không biết Mộ Dĩnh Nhi rốt cuộc tới làm gì, càng không biết hai người đang nói những gì! “Bắt đầu từ đầu?” Trần Diễm An kéo chiếc áo khoác bị trượt xuống vai lên: “Nghe lời này thì hình như cô qua để khoe khoang hạnh phúc của mình?” “Thật làm khó cho cô phải cố ý từ thành phố S đến nước Z , quả thật không dễ dàng gì. Bản thân tôi không có hứng nghe. Cô cầm theo vali của mình và xoay người, rời khỏi chỗ tôi đi.” “Cô có thể nghe tôi nói hết không?” Mộ Dĩnh Nhi nói tiếp. Trần Diễm An cảm thấy cô ta nói ra những lời này thật sự hoang đường lại nực cười: “Sao tôi phải nghe cô nói hết chứ? Lý do?” “Tôi cho rằng cô nghe tôi nói hết, tuyệt đối sẽ không có hại cho cô.” Mộ Dĩnh Nhi nhìn chằm chằm vào cô nói.