Chương 2113 “Lần này, tôi đã suy nghĩ rõ ràng rất nhiều chuyện…” Cô ta nói: “Cô không biết gia đình của tôi. Ba mẹ tôi có rất nhiều anh chị em nhưng không hòa hợp. Bởi vì nhà chúng tôi nghèo, cho nên bọn họ luôn khinh thường chúng tôi.” “Mỗi khi nhà tôi vay tiền bọn họ, đều phải phải chịu hết những lời châm chọc, khiêu khích. Sau này, mỗi lần trở về, mẹ tôi đều sẽ khóc, luôn nhắc nhở ở bên tai tôi là phải cố gắng, để sau này bọn họ nhìn với ánh mắt khác.” Trần Diễm An quả thật không biết. Cho dù cô sống trong gia đình độc thân từ nhỏ tới lớn lên, nhưng chưa từng phải lo lắng về tiền nong. “Các cô gái trẻ luôn có ảo tưởng về đàn ông, luôn cảm thấy mình khác biệt, tương lai nhất định sẽ cưới hoàng tử. Anh ấy sẽ có chiều cao hoàn hảo, gương mặt đẹp trai, tính cách tốt, gia đình cao quý.” “Cho nên vào đêm tổng giám đốc Quý ra tay giúp tôi, tôi đã si mê anh ấy. Anh ấy thỏa mãn tất cả ảo tưởng của tôi về người đàn ông.” “Mà mẹ tôi càng hài lòng hơn, thường xuyên lấy ảnh của tổng giám đốc Quý đi khoe với họ hàng của chúng tôi. Bọn họ quả nhiên rất chấn động, rất khách sáo, thân thiện với mẹ tôi. Tôi cũng cảm giác tự hào, cảm thấy mình cao hơn người khác một bậc…” Cô ta nhếch môi, buồn bã cười: “Dưới sự ảo tưởng và tự hào như vậy, tôi càng lúc càng say đắm anh ấy, không sao thoát ra được, tâm trạng cứ thế trở nên thất thường.” Trần Diễm An nhíu mày, không nói lời nào. Nhưng Huyền Diệp trong lòng cô đã đói, oa oa khóc thành tiếng. Cô không quá để tâm, cho Huyền Diệp bú luôn. “Có lẽ là vì trẻ tuổi, có lẽ vì chưa từng tiếp nhận sự cám dỗ bên ngoài. Lần này, tôi qua đây gặp cô là muốn nói một tiếng xin lỗi cô!” Mộ Dĩnh Nhi nói: “Tôi không có ý giải thích hay biện minh cho anh ấy. Tôi chỉ xin lỗi vì chính mình. Vừa đúng mười phút, không hơn không kém. Tôi đã mua vé quay về thành phố S, tạm biệt.” Quả đúng như lời mẹ nói, cho dù mình gi3t chết Trần Diễm An thì sao chứ? Ngoại trừ tiễn mình lên con đường chết thì chẳng được gì cả! Mẹ không còn trẻ nữa, chân có vấn đề, cô ta lại phát điên, sẽ chỉ phá hỏng một gia đình. Vì mẹ, cô ta phải tỉnh táo. Lẽ nào cô ta cứ tiếp tục mơ hồ, nhìn mẹ chết ở trước mặt mình sao? Cũng giống như lời cô ta nói, nếu Quý Hướng Không có chút tình cảm với cô ta, lúc ở bệnh viện đã không nói ra những lời tàn nhẫn như vậy! Chỉ cần anh có chút tình cảm, cô ta sẽ tiếp tục kiên trì, nhưng anh quá vô tình, bạc bẽo… Cô ta dứt khoát xoay người ra khỏi biệt thự. Quý Hướng Không vừa thấy cô ta đi ra, đã xông tới, ánh mắt sắc bén giống như con dao bắn về phía Mộ Dĩnh Nhi: “Cô đã nói gì với cô ấy?” “Nếu anh tò mò thì có thể tự mình hỏi cô ấy.” Mộ Dĩnh Nhi nhìn chằm chằm vào anh. “Tôi khuyên cô một câu, sự kiên trì của tôi có hạn, cô tốt nhất nên một vừa hai phải thôi.” Quý Hướng Không trầm giọng cảnh cáo. Mộ Dĩnh Nhi không nói gì, ngoài đau lòng tới mức khó thở ra thì chẳng còn gì để nói nữa. Khóe miệng cô ta giật giật, rời đi. Chung quy không phải của cô ta, cho dù cô ta vắt óc tìm kế thì sao chứ? Trên gương mặt Quý Hướng Không đầy lo lắng, không ngừng nhìn vào trong biệt thự. Không biết Mộ Dĩnh Nhi đã nói gì, lúc này phản ứng của cô thế nào?