CHƯƠNG 2126 Bây giờ, cô cũng muốn Huyền Diệp đi theo con đường giống cô sao? Trần Diễm An rất đau đầu, đau tới mức không chịu nổi, giơ hai tay lên ôm lấy đầu và chầm chậm nắ.n bóp. Quý Hướng Không vẫn im lặng, không nói gì. Không bao lâu, Âu Dương Tư gọi điện thoại qua. Trần Diễm An đứng lên và đánh tiếng với y tá, không nhìn Quý Hướng Không mà rời đi luôn. Cho dù trong lòng anh thấy mất mát, đầy đau thương nhưng căn bản không có cơ hội nói chuyện. Trong biệt thự, Âu Dương Tư đang bế Huyền Diệp. Trần Diễm An đi tới đón bé. Cơ thể nhỏ bé của Huyền Diệp theo bản năng khẽ di chuyển, úp miệng vào ngực cô. Âu Dương Tư nhướng đôi mắt hoa đào lên, hắng giọng và che trán, có phần không chịu nổi: “Xem ra thằng nhóc này tái phạm từ nhỏ rồi! Sao nó làm một loạt động tác trôi chảy như vậy chứ?” Trần Diễm An nghe vậy thì không khỏi mỉm cười. Nhìn dáng vẻ này, Huyền Diệp từ nhỏ đã là đứa trẻ hoạt bát, thỉnh thoảng còn rất nghịch ngợm nữa. Âu Dương Tư về phòng, ăn vạ không chịu đi, nói tối nay bất kể thế nào cũng phải ngủ chung với Huyền Diệp. Trần Diễm An nhíu mày, tiện tay nhéo vai anh ta: “Buổi tối Huyền Diệp đói, anh có thể cho nó bú sữa của anh được à?” “Anh vừa có sáng kiến mới, lấy một sợi dây buộc ở cổ anh, sau đó treo hai nú.m vú cao su ở hai bên, em thấy thế nào?” “Đã không có sữa, sao có thể tính là vú sữa. Anh đừng nói mãi nữa, Huyền Diệp đã không mở được mắt rồi, để nó ngủ đi.” Âu Dương Tư ra dấu Ok, biểu thị mình đã hiểu, sau đó đứng lên và cúi người, hôn lên gương mặt nhỏ nhắn, mịn màng của Huyền Diệp. Sau khi hôn bé xong, anh ta vẫn chưa thỏa mãn, lại xoay người ôm lấy Trần Diễm An, hôn lên trên trán cô, cuối cùng lúc này mới chịu rời đi. Trần Diễm An không ngủ, vừa trông Huyền Diệp vừa ngồi trước cửa sổ suy nghĩ thất thần, do dự, bất an. Cô thật sự muốn để Huyền Diệp đi theo con đường giống cô sao? … Sáng sớm hôm sau. Trần Diễm An dậy rất sớm. Âu Dương Tư cũng chạy bộ buổi sáng về, mồ hôi còn chảy trên gương mặt: “Sao em dậy sớm vậy?” “Em có việc phải ra ngoài.” “Không phải công việc đã xong rồi sao? Em còn có chuyện gì khác à?” Âu Dương Tư lộ vẻ không hiểu: “Bình thường em suốt ngày cằn nhằn bảo mình ngủ không đủ, hôm nay có cơ hội tốt như vậy, sao lại bỏ qua?” “Em định tới bệnh viện một chuyến. Quý Hướng Không ở bệnh viện, chẳng có người nào ở bên cạnh.” Âu Dương Tư ngẩn người, ngón tay dài nhẹ nhàng lau qua khóe miệng. Anh ta mặc bộ quần áo thể thao không quá bó sát nhưng vẫn có thể thấy rõ ngực phập phồng xuống. Anh ta muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại thôi, chỉ khẽ gật đầu: “Anh sẽ trông Huyền Diệp.”