CHƯƠNG 2138 Nhưng anh ta còn chưa nói hết, Trần Diễm An đã ngắt lời: “Biết đâu thế nào?” “Biết đâu anh ấy sẽ có bạn gái mới, biết đâu sẽ nghe theo lời người nhà mà kết hôn với người phụ nữ khác, chẳng phải em nói anh ấy rất có hiếu với mẹ mình đấy sao?” “Nếu cuối cùng mọi chuyện thành ra như thế này thật thì em cũng sẽ cảm thấy tình yêu, sự kiên trì và nhẫn nại của anh ấy cũng chỉ có thế mà thôi, giữa hai người đương nhiên cũng không cần phải qua lại nữa, đây cũng là một cách thử…” Trần Diễm An từ từ nói, không vội vàng. “Bây giờ em đang giao cuộc sống thứ hai của mình cho anh ấy, làm khó một chút, thử thách một chút thì làm sao? Đàn ông sẽ không bao giờ hiểu được cuộc sống hôn nhân khiến phụ nữ đau đớn như thế nào, đàn ông ăn chơi lêu lổng như anh lại càng không hiểu được!” Xét cho cùng xã hội này vẫn còn phong kiến và trọng nam khinh nữ. Đàn ông si tình, mọi người đều sẽ thấy quen, không có phản ứng gì nhiều, nếu anh ta đẹp trai, giống có thì những người phụ nữ xung quanh anh ta sẽ như ong ngửi mật hoa. Nhưng nếu phụ nữ có suy nghĩ đó thì sẽ bị mắng là lẳng lơ, tiếng xấu đồn xa, bị người khác chỉ trỏ sau lưng. Cho dù phụ nữ có thoáng hơn nữa, không để tâm hơn nữa thì cũng phải nghĩ đến con cái. “Vì anh vẫn chưa định có trách nhiệm và trung thành với hôn nhân nên tạm thời sẽ không lựa chọn kết hôn, khi nào tâm tình tĩnh lặng thì quyết định cũng chưa muộn.” Âu Dương Tư lười biếng dựa vào tường: “Hơn nữa hôn nhân thật sự phức tạp như vậy sao? Thích thì ở cùng nhau, không thích thì chia tay, chuyện đơn giản như vậy sao cứ phải phức tạp hoá lên làm gì?” “Anh nhớ rằng tình yêu và hôn nhân là hai chuyện khác nhau. Yêu thì có thể đơn giản, thoải mái, nhưng hôn nhân thì khác, nếu không sao Ủy ban phải cấp giấy đăng ký kết hôn cho anh làm sao? Anh nghĩ ba mươi nghìn đó bỏ ra vô nghĩa à?” Trần Diễm An tức giận đá Âu Dương Tư: “Anh cũng nên trưởng thành lên đi!” Âu Dương Tư lắc đầu: “Anh nói cho em nghe, không người phụ nữ nào trên thế giới này có thể so sánh được với Huyền Diệp của anh.” Như hiểu ý anh ta nói, Huyền Diệp đưa bàn tay nhỏ bé trắng mũm mĩm lên cầm lấy tay anh ta, đưa vào miệng. Chiếc lưỡi mềm mại lướt qua bàn tay, cậu bé liế.m láp như bày tỏ sự yêu thích của mình, nhưng Âu Dương Tư lại chỉ thấy ngứa ngáy, đôi môi mỏng khẽ cong lên tạo thành nụ cười nhẹ. “Từ một đứa bé nhỏ trưởng thành tới lúc này cũng là điều rất thần kỳ, hình như Huyền Diệp bây giờ càng lúc càng hiểu chuyện rồi.” Âu Dương Tư vô cùng yêu thích. Trần Diễm An cũng cười: “Không phải hôm nay anh có tiệc à? Sao không đi?” “Huyền Diệp không thích mùi rượu và thuốc lá, hơn nữa em chắc chắn em có thể một mình dỗ được Huyền Diệp khi thằng bé khóc không?” “Anh nói cũng thật là, dù gì em cũng là mẹ thằng bé, là mẹ sinh ra và nuôi nấng nó, chẳng lẽ em lại không dỗ nổi nó?” Âu Dương Tư cũng cười: “Em nói rất tự tin đấy, vậy chúng ta thử xem.” Trần Diễm An nhíu mày. Cô thật sự không tin, chẳng lẽ con trai mình mà cô cũng không dỗ nổi?