CHƯƠNG 2159 “Chắc chắn sẽ có một ngày, chắc chắn sẽ có một ngày không còn đau đớn như thế nữa, thời gian sẽ vỗ về nó…” Âu Dương Tư dời mắt đi, không để cô nhìn thấy ánh nước trong mắt anh ta, hai tay siết chặt đến mức lộ cả gân xanh. Nếu còn tiếp tục như thế, anh ta sẽ càng lưu luyện Huyền Diệp, không muốn rời xa thằng bé, nhưng anh ta không có quyền đó, điều duy nhất anh ta có thể làm là mau chóng cắt đứt. Dù có đau đến mấy cũng phải nhịn, anh ta và Trần Diễm An không có hy vọng, Huyền Diệp có ba ruột, anh ta có thể làm sao? Nuôi nấng một năm, nhìn thằng bé từ đứa nhóc không thể động đậy thành biết bò, biết cười, có bao nhiêu người có thể hiểu quá trình và sức lực đã bỏ ra trong đó? Khoảng thời gian vừa qua hạnh phúc bao nhiêu thì bây giờ cũng đau khổ bấy nhiêu. Mới một ngày không gặp mà anh ta đã trở nên trống rỗng cô đơn, buồn rầu như thế, vậy cuộc sống sau này phải trôi qua thế nào đây? Âu Dương Tư không biết, anh ta chỉ biết không thể tiếp tục như vậy nữa, lún càng sâu càng khó thoát thân. “Khoảng thời gian qua là tôi có lỗi với anh, nếu lúc trước anh không gặp tôi thì tốt biết mấy.” Trần Diễm An không nhịn được nhào vào lòng anh ta. Vào lần đầu gặp nhau, cô cũng không ngờ anh ta sẽ dừng lại trong cuộc đời của cô lâu như thế, bây giờ xa nhau chỉ còn lại đau khổ, cô không muốn anh ta đi, không muốn chút nào, vì đã quen có anh ta bên cạnh rồi, nhưng cô không thể ích kỷ được! “Từ trước đến giờ anh chưa từng hối hận, điều anh hối hận nhất bây giờ là không thể có được trái tim em, không thể đưa Huyền Diệp đi, đây là điều đáng tiếc và hối hận nhất cả đời anh!” Nếu có thể khiến cô yêu anh ta, thì tình cảnh lúc này cũng sẽ không tồn tại, càng sẽ không xuất hiện vấn đề bây giờ. Trước giờ Trần Diễm An không phải kiểu người đa sầu đa cảm, nhưng lúc này cô cũng thấy mắt cay cay, khóe mắt cũng ươn ướt. “Tình cảm sẽ dần sâu đậm theo thời gian, việc duy nhất anh có thể làm bây giờ chính là rời đi, sau này anh sẽ không đến đây nữa, anh quyết định sẽ ở lại nước Z.” Lần này Âu Dương Tư thật sự quyết tâm rồi. “Có lẽ anh lựa chọn như thế là đúng, dù tôi không nỡ, nhưng cũng không thể ích kỷ với anh được.” Trần Diễm An mang nét mặt nghiêm túc, chậm rãi nói từng câu. Âu Dương Tư thở dài một tiếng, nhìn chằm chằm cô: “Có nhiều lúc anh thà rằng em ích kỷ với anh một chút. Vì không có tình cảm, cho nên mới không ích kỷ, khi có tình cảm mới có thể ích kỷ với đối phương. Trần Diễm An giật giật chân mày, cô không nói tiếng nào, anh ta ở bên cạnh cô một khoảng thời gian dài như thế, giúp đỡ cô, còn trông Huyền Diệp, nếu cô còn ích kỷ với anh ta thì cô có còn là con người sao? “Được rồi, nói đến đây thôi.” Âu Dương Tư duỗi người, híp đôi mắt đào hoa nhìn về phía xa xuyên qua cửa sổ: “Nếu không thể ở bên, gặp nhau không bằng hoài niệm…” Gặp nhau không bằng hoài niệm… Trần Diễm An nhìn chằm chằm vào anh ta, cô cảm thấy Âu Dương Tư có thể nói ra những lời thế này thật sự rất thần kỳ. “Hôm nay Huyền Diệp là của anh, có ý kiến gì không?” Anh ta xoay người. “Tôi cũng đi cùng anh.”